Trên đường trở về tam phòng, Lục Minh Ngọc không còn lí do gì để trốntránh nữa, nhưng cũng không quá tình nguyện mà nắm tay của phụ thân, yên phận làm một câu gậy trúc dò đường nho nhỏ.
Lục Vanh mắt mù nhiều năm, bước đi chậm rãi, do vậy con đường ngắn này dường như trở nên dài hơn.
Lục Minh Ngọc rất muốn hỏi vì sao phụ thân còn chưa đuổi Mặc Trúc đi,nhưng thấy có mẫu thân còn ở đây, nếu nàng đường đột nói ra sẽ làm chođôi phu thê này lúng túng, Lục Minh Ngọc liền nghẹn lại, ngược lại quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện tình của tổ mẫu cùng tổ phụ, ngẩng đầuhỏi: “Phụ thân, tổ phụ không thích tổ mẫu, vậy tại sao còn cưới tổ mẫu?”
Lục Vanh ngẩn người.
Tiêu thị đánh nhẹ vào đỉnh đầu của nữ nhi, thấp giọng trách mắng: “Không được nói bậy”
Lục Minh Ngọc chu môi, cố chấp nhìn phụ thân: “Phụ thân, lúc nãy connhìn thấy tổ phụ đi cùng Chu di nương, chắc chắn tối hôm qua tổ phụ đãnghỉ ở chỗ của Chu di nương, rồi mới đi tới Ninh An Đường. Lúc nãy, tổmẫu chỉ khen nữ hồng của cô cô tốt hơn Thôi tam cô nương, vậy mà tổ phụlại quở trách tổ mẫu, giống như nói tổ mẫu thích ganh đua...”
Nghe giọng nói non nớt đầy oán giận của nữ nhi, ý cười trên mặt Lục Vanh như bị gió thổi bay biến mất. Thì ra lúc hắn không ở đó, phụ thân đãđối xử với mẫu thân như vậy? Nếu mắt hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có lẽ cũng không cần đến nữ nhi nhắc nhở, hắn cũng có thể đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/9571/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.