XUÂN MUỘN – 07
Ủ ấm tay. Chiếc xe điện dừng lại trước tiệm Mì bò viên Nguyệt Lượng. Vì cửa hàng chưa mở, trên khoảng sân trống trước cửa có một bà lão đang bày rau bán. Thấy họ tới, bà lão vội vàng định đứng dậy, Tưởng Kỵ vẫy tay: “Không sao đâu, bà cứ ngồi đi, hôm nay con không mở cửa hàng.” Bà lão thở phào ngồi xuống: “Bà cảm ơn nhé. Trước đây bà ngồi bán ở đầu ngõ nhỏ phía trước kia.” Bà chỉ tay về hướng đó: “Ngồi đó cũng chẳng vướng ai nhưng nhà bên cạnh cứ đuổi bà đi, đành phải tạm chiếm chỗ của cậu, thật ngại quá. Ngày mai bà sẽ chuyển qua phía bên kia khu phố, chỗ đó đất trống nhiều.” Tưởng Kỵ khẽ gật đầu, nói chuyện phiếm với bà lão vài câu rồi đưa mắt nhìn sang Tưởng Vọng Thư. Cô vừa bước xuống xe, lớp quần giữ ấm bên trong bị kéo lên do lúc nãy vừa ngồi xe, giờ đang cúi xuống kéo quần xuống, nhìn cô trông khá buồn cười. Tưởng Kỵ tự nhiên ngồi xổm trước mặt cô, khẽ nhắc: “Đứng yên”, rồi đưa những ngón tay lành lạnh luồn vào ống quần. Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại ở mắt cá chân cô, nhẹ nhàng kéo lớp quần giữ ấm xuống, kiên nhẫn giúp cô nhét gọn vào trong tất. Tưởng Vọng Thư khẽ run lên. Tưởng Kỵ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm không chút xúc cảm: “Lạnh à?” Khi đối diện ánh mắt ấy, tim Tưởng Vọng Thư đập loạn nhịp, cô vội quay đi, bỗng dưng ấp úng: “Ừ… tay anh lạnh quá.” Nói xong lại không kìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198480/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.