XUÂN MUỘN – 08
Rau thơm. Cuộc điện thoại của Tưởng Vọng Thư kéo dài mười phút. Khi cô bước vào, Tưởng Kỵ chợt nhớ ra họ chưa từng có cuộc gọi nào vượt quá một phút, trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy bứt rứt vô cùng. Anh đứng dậy: “Em ở đây chờ một lát, anh đi mua chút thịt bò. Trong cửa hàng hết nguyên liệu rồi.” Tưởng Vọng Thư “dạ” một tiếng, rồi sau đó lại nói: “Em đi cùng anh.” Tưởng Kỵ vốn định bảo cô ở lại nhưng suy nghĩ một chút rồi vẫn không từ chối. Ngày trước cơ hội ra ngoài thư giãn rất ít, ngay cả việc cùng anh đi chợ mua rau cũng là một thú tiêu khiển. Gọi là chợ nhưng thực chất chỉ là một khoảng đất trống, các tiểu thương bày bán hai bên đường một cách có trật tự, có đủ loại từ rau củ đến thịt cá. Ở đây thường có mùi không mấy dễ chịu, mỗi khi đến gần là sẽ ngửi thấy mùi tanh của thịt cá, đôi khi đi ngang hàng bán cá còn bị nước từ những chiếc chậu nhựa bắn vào người. Nhưng cũng chính vì thế mà thịt cá rau củ ở đây cũng sẽ tươi ngon hơn và giá cả cũng rẻ hơn so với siêu thị. Mấy đứa trẻ con thường không muốn theo cha mẹ đi chợ nhưng Tưởng Vọng Thư lại rất thích đi. Cô thường nắm lấy vạt áo anh, nép sát vào người anh mà len lỏi trong dòng người đông đúc, dường như không ngửi thấy mùi tanh, mắt nhìn khắp nơi rồi tô chợt sáng lên. Đó có lẽ là lúc biểu cảm thời niên thiếu của Tưởng Vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198481/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.