Chương trước
Chương sau
"Lan Thanh!"

Thanh niên đang đợi ở cổng thành, vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lập tức buông Đại Nữu, ngẩng đầu nhìn lại.

Khuôn mặt hắn mỉm cười, nhìn Lý Kim Triêu nhảy xuống ngựa, chạy phía trước, Đại Nữu lật đật từng bước chạy phía sau.

Lan Thanh mặc kệ một lớn một nhỏ náo loạn một hồi, đến lúc Lý Kim Triêu bắt đầu thở hổn hển, hắn mới cười nói:

"Được rồi, Đại Nữu, thân thể Kim Triêu không được như trước, ngươi đừng đuổi nàng."

Đại Nữu lúc này mới ngoan ngoãn dừng lại, duỗi hai tay mập mạp, muốn Lan Thanh ôm.

Lý Kim Triêu lặng lẽ cười hai tiếng, nghiêng mắt nhìn Lan Thanh. Nam nhân này chính là đang dùng Đại Nữu để chỉnh nàng đây mà.

Nàng ai oán, giơ trán ra cống nạp, nói: "Được rồi, Đại Nữu, ngươi muốn đụng thì đụng đi."

Một tiếng cụng vang lên, Lý Kim Triêu hoa cả mắt, thiếu chút nữa rớt nước mắt, mắng:

"Ngươi có nhất thiết phải mạnh tay như thế không hả? Ngươi ỷ vào cái đầu to, cứ vậy khi dễ ta? Ngươi có dám xuống một mình đấu với ta không? Ta đảm bảo sẽ cho ngươi chạy mất quần."

Đại Nữu xoa xoa cái quần lụa đỏ, phủi phủi đít, xác định quần vẫn còn trên người mình, Lan Thanh xoa cái trán sưng đỏ của Đại Nữu, từ tốn nói:

"Kim Triêu, ngươi cũng biết Đại Nữu yêu mến ai thì sẽ làm vậy mà."

"Phi, nhưng ta chưa bao giờ thấy nàng làm vậy với ngươi."

"Thế mới thấy được, nàng thích ngươi hơn cái người cha này nhiều." Lan Thanh nói với nàng, ánh mắt lại lướt qua vai nàng nhìn về đằng sau.

Nàng xoay người, thấy Phó Lâm Xuân đang đi đến trước mặt, ánh mắt dừng trên trán nàng. Nàng chùi chùi cái trán sưng đỏ. Dù sao cái gọi là sắc đẹp, khi nàng còn bé đã phẩy tay để nó bay đi rồi, nàng không còn để ý mình trước mặt hắn có bao nhiêu thê thảm, thích thú cười nói:

"Quá tốt, cuối cùng thì trong thời gian ngắn, ta cùng Nhạc Quan Vũ đã trao đổi xong, cử một vài đệ tử võ công không tốt đến để ta dạy kinh thương, từ nay về sau ít nhất cũng có cơm ăm, tiếp đấy mọi chuyện cùng ta sẽ không còn quan hệ, Phó Lâm Xuân, chính mình bảo trọng a!"

Phó Lâm Xuân nhìn nàng, nói: "Chỉ sợ phải mất hai năm, Huyết Ưng mới triệt để biến mất trên giang hồ."

"Ta biết, Vân gia trang Ngũ Công tử am hiểu dược lý, trước mắt chỉ chế ra thuốc giải một năm một lần, cũng không phải quá khó chịu a, dù sao đã có Kỳ Lân cỏ, thời gian Vân gia trang nghiên cứu ra thuốc giải chính thức cũng không còn xa." Nàng cố ý lộ vẻ mặt vui mừng, tránh hắn đau lòng.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Lý Kim Triêu sửng sốt, chống lại ánh mắt Phó Lâm Xuân. Hắn đang hỏi nàng muốn đi chỗ nào? Phó Lâm Xuân hỏi nàng?

Lan Thanh vô ý hữu ý cười nói: "Xuân Hương công tử là muốn ngươi giữ bí mật, vừa rồi ta có thấy người của Văn Nhân minh chủ theo tới dưới núi, chắc hẳn Vân gia trang muốn triệt để dứt khỏi việc này, tránh lần nữa lại đụng đến Huyết Ưng."

"Thì ra là thế." Lý Kim Triêu tỉnh ngộ, ha ha cười nói: "Ngươi đây yên tâm, không liên quan đến chuyện của ta, ta rất nhanh liền quên a."

Phó Lâm Xuân nhìn nàng, không có giải thích hiểu lầm, mỉm cười nói:

"Tối nay, ta sẽ cho đại phu tới xem qua cho ngươi, trúng Huyết Ưng sẽ sợ lạnh, thể chất biến đổi.."

"Cái này không cần." Lan Thanh xen vào. "Thuộc hạ của Kim Triêu cũng có thần y, đang chờ sẵn trong thành, đi thôi, Kim Triêu, nhìn ngươi run như vậy, đúng là đang bị phong hàn, lây cho Đại Nữu, ngươi có gánh được không."

"Đúng đúng đúng." Lý Kim Triêu nhếch miệng cười: "Phó Lâm Xuân, bảo trọng."

Phó Lâm Xuân hào hoa phong nhã, khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trên người nàng mặc y phục cũ nát của Thanh môn, nhưng chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy nàng là người không nhã nhặn. Nửa ngày, Phó Lâm Xuân mới hồn thần, không thèm nhìn đến Phó Doãn, trực giác sờ túi gấm chứa hạt dưa.

Hắn quên mất trong túi có Kỳ Lân cỏ, dừng lại trên túi một lúc, mới thả tay xuống.

Phó Doãn đã quen tác phong của hắn, có thể tìm thấy chủ tử mất tích này là đã hoàn thành tâm nguyện. Hắn nhìn bóng lưng Lan Thanh nói:

"Xuân Hương, ngay từ đầu ta không có để ý, bây giờ mới nhớ tới dưới cái tên Lan Thanh có một bí mật, mấy năm trước, trên giang hồ đã có người nhắc đến hắn, nam nữ đều không tự chủ mà bị mê hoặc, ngươi nói.."

"Ngươi muốn nói, Lý Kim Triêu bị mê hoặc?" Hắn nhíu mày.

"A? Không, ý của ta là nhìn không ra cái tên Lan Thanh này chỗ nào yêu chỗ nào thần.."

"Ta đã gặp qua bộ dạng yêu thần của hắn."

Phó Doãn cả kinh, trừng mắt nhìn hắn.

"Vậy ngươi có hay không bị.. Ha ha, ta nói đùa thôi. Ngươi tính khí tốt, tính tản mạn, đến nỗi chưa từng động qua xuân tâm, nếu như chỉ một cái yêu thần đã có thể khiến ngươi choáng váng, vậy ngươi cũng sẽ không là Xuân Hương." Phó Doãn dừng lại, lại nói: "Trong sách giang hồ cũng không có ghi chép vì sao Lan Thanh rời khỏi giang hồ, vẫn còn những người chưa từ bỏ ý định, muốn nhìn yêu thần ngã xuống."

Phó Lâm Xuân nghe vậy cũng không giật mình, chỉ nói: "Phó Doãn, ngươi thực sự trời sinh là sổ tự công tử."

"Nào có nào có.." Phó Doãn nhận lấy lời ca ngợi, hỏi: "Bây giờ lập tức trở về Vân gia trang sao?" Xuân Hương lưu luyến gia đình, một năm hơn phân nửa là ở trong trang, nếu có việc bôn ba bên ngoài, thì xử lý xong cũng ngay lập tức trở về Vân gia trang trước tiên.

Mọi người đều cho rằng Xuân Hương ở Vân gia trang nhiều năm ghi sử, nhưng giang hồ nào có nhiều chuyện có thể ghi như thế? Cuộc sống Xuân Hương trong trang rất đơn giản, chính là đọc sách và ngẩn người, hứng thú lắm thì cùng Cửu công tử xem ai ghi sử điên cuồng đến mức làm cho người ta vỗ tay tán dương.

Hắn có thể một đêm viết được một quyển sách, cũng có khi nửa năm không đụng đến sách, đây mới là bộ mặt thật của Vân gia trang Xuân Hương công tử.

"Trước tiên không về trang. Ta đợi Văn Nhân minh chủ, cùng hắn bàn chuyện hợp sức truy lùng Huyết Ưng."

Âm thanh ván cửa nhẹ nhàng phát ra, Lý Kim Triêu bỗng bừng tỉnh. Nàng gãi gãi mái tóc rối bù, vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt nhỏ dài híp thành một đường, nhìn thấy Đại Nữu còn đang ngủ bên trong.

Đại Nữu lên giường khi nào, nàng một chút ấn tượng cũng không có.



"Ngươi tỉnh.." Lan Thanh thấp giọng nói

Nàng che miệng ngáp, muốn xuống giường, lại phát hiện đuôi tóc nhạt màu bị Đại Nữu nắm chặt trong tay. Ngủ cũng không buông tha cho nàng, nàng thầm than, an vị bên giường tiếp nhận canh gà Lan Thanh đưa tới, vui vẻ nói:

"Ta nói, ở đâu ra mùi hương thơm phức khiến ta bừng tỉnh.. Lan Thanh, ngươi chỉ nấu mì thật sự đáng tiếc." Nhìn không được nếm thử một miếng, vẻ mặt thỏa mãn như sắp thăng thiên.

Lan Thanh dời ghế qua, ngồi trước mặt nàng:

"Ngươi nằm xuống liền ngủ sâu, lão đại phu nói ngươi tâm thần buông lỏng, ngủ đến ngày mai cũng không ngoài ý muốn."

Nàng nhìn hắn, lại nhìn sắc trời lờ mờ ngoài cửa sổ, cười nói:

"Nói như vậy, là do Lan Thanh trù nghệ cao, kéo ta từ chỗ Chu công trở về a."

Lan Thanh không nói gì.

Không nói gì, chính là Lan Thanh đang phát hỏa. Nàng sớm có dự cảm, người đã làm cha, luôn không chú ý coi người khác như con gái mình mà đối đãi, cho nên hắn cũng rất phối hợp, giơ tay nhấc chân, coi nàng trở thành Đại Nữu thứ hai.

Mỗi lần Lan Thanh nổi giận với Đại Nữu thì Đại Nữu làm như nào nhỉ? Đại đầu cúi xuống, dùng móng vuốt béo tự đánh đầu mình, sau đó giơ đầu ra cho cha đánh.

Cái này.. Đối mặt Lan Thanh, nàng thật sự làm không được, chỉ có thể gục đầu, thở dài:

"Ta biết ta tự làm tự chịu, hôm nay vừa nhìn thấy ngươi, nội tâm tuy cao hứng, cũng biết ngươi đang kìm nén. Cái tính của ngươi, có muốn cũng đừng đi câu dẫn Phó Lâm Xuân để trừng phạt ta."

Hắn vẻ mặt nghiêm khắc, nghe được lời này, không khỏi khẽ giật mình.

"Câu dẫn hắn?"

Nàng bĩu môi thầm nói: "Trước kia ngươi ở trước mặt ta, quy quy củ củ, thắng đến cái đêm kia, ngươi chỉ nhẹ nhàng cười, quả thực là thiên địa cuốn, nam nữ cũng không ngoại lệ đều rơi vào tay ngươi.." Nàng vốn định nói dục hải, nhưng để tránh bị đánh đòn, liền đổi giọng: "Tóm lại, mị lực ngươi khôn cùng, nếu là ngươi muốn, không thể biết được Phó Lâm Xuân có kháng cự được không." Ai a, đầu bị đánh nhẹ.

Hắc, nàng làm không được cái động tác trẻ con của Đại Nữu, nhưng vẫn luôn có cách khiến "cha" động thủ.

Lan Thanh luôn không có biện pháp với nàng, cẩn thận nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, ôn nhu nói:

"Lão đại phu nói, thể chất ngươi đang thay đổi, dễ dàng bị lạnh." Ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt nàng. "Xem đi, nhiệt độ cơ thể ngươi so với ta kém quá nhiều."

Con mắt nàng khẽ đảo, mấp máy môi cười: "Quả là một cái giá đắt a, may mà cái giá này ta còn có thể trả được. Lan Thanh, ngươi xuất hiện ở đây thật làm ta giật mình, ta còn tưởng là người khác tới đón."

"Bởi vì ta từng là người giang hồ, đối với chuyện Huyết Ưng cũng biết ít nhiều, ngoài ra, một người anh tuấn như ta, cũng nên phô diện một chút."

Nàng nghe vậy, rất muốn cười to, lại sợ kinh động truyền nhân Thiết đầu công, khóe miệng giương càng cao, nói:

"Thật tuấn tú a, cái này.. quả thực không thua kém Phó Lâm Xuân a!

" Lan Thanh tựa hồ rất hài lòng, mỉm cười:

"Lại nói, ngươi chưa từng hỏi quá khứ của ta."

Nàng quay đầu, nghĩ một lát, lại nhìn Đại Nữu, cuối cùng, nhe răng cười:

"Ta có thể hỏi không?"

Lan Thanh sững sờ.

Nàng thấp giọng cười: "Trước kia ta không nghĩ sẽ hỏi, mỗi người đều có quá khứ đau thương, ngươi muốn nói thì cứ nói, muốn khóc ta sẽ khóc cùng ngươi, muốn nổi giận ta cũng sẽ theo. Ngươi không nói, không phải không coi ta là người một nhà, chỉ là không muốn nói, ngươi không muốn nói ta liền không nghe, Lan Thanh chính là Lan Thanh, Đại Nữu chính là Đại Nữu."

"Kim Triêu.."

Nàng bưng lấy chén canh gà ấm tay, khẽ nói:

"Năm nay, ta bị Công Tôn Hiển triệu hồi, hạ Huyết Ưng là ta tự nguyện, cũng không hỏi qua ý kiến các ngươi, nhưng trong nội tâm ta không phải không có các ngươi, ta còn muốn chờ đến giao thừa hàng năm, nhất định cùng các ngươi đoàn tụ, diệt Huyết ưng chỉ là nghĩa vụ chủ tử.."

"Thực chỉ là nghĩa vụ?"

Con ngươi bắt đầu đảo vòng vo, ngón tay vặn xoắn một vòng, cười nói:

"Có chút tiến bộ rồi! Nó cho thấy rằng mê luyến của ta đối với hắn chỉ còn một chút, may mắn ta không phải người cố chấp, lâu không thấy thì sẽ lãng quên, ta nghĩ, thêm một năm nữa, có khả năng tan thành mây khói. Có đại lôi làm chứng, ta né nhiều lần, lôi đều không đánh xuống, có thể thấy được Lôi công cũng rất ghi nhận cố gắng của ta."

Hắn không chuyển mắt, đột nhiên nghiêng người về phía nàng, tại bên tai nàng nói nhỏ:

"Nếu như ta có thể yêu người thì tốt rồi, càng thuận tiện."

"Phi, thuận tiện gì? Cái gì gọi là ngươi yêu ta thì tốt, cũng phải xem ta có thích hay không a!" Nàng đá hắn một cước, hắn tránh cực nhanh, nháy mắt đã thấy hắn yên ổn trên ghế như chưa có chuyện gì.

Nàng há hốc mồm. Hôm nào nàng phải thỉnh giáo cái tên ca ca của nàng xem Lan Thanh trên giang hồ có danh tiếng gì?

Lan Thanh nhẹ nhàng đùa nghịch mái tóc dài, rất có phong tình cười nói: "Muốn yêu thích ta, rất dễ a."

Nàng nháy mắt, nuốt nước miếng. "Lan Thanh, ngươi đi bán mì thực đáng tiếc.." Quả thực vừa tay, nam nữ đều yêu kích thích. Đối với nàng mà nói, đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng không quá hợp khẩu vị nàng. Nàng yêu thích chính là, cái màu sắc ấm một chút, như.. Phó Lâm Xuân chẳng hạn.

Hắn thấy nàng cười nhưng khuôn mặt lại ủ rũ, thích thú đón lấy chén canh gà còn một nửa, nói:

"Mới vừa tối thôi, ngươi lần đầu tham gia vào chuyện giang hồi, khẳng định mệt muốn chết, nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta sẽ dời đi."

"Cũng tốt." Nàng bò lên giường, nhìn Đại Nữu ngủ say sưa, không khỏi dùng sức đè nặng lên người nha đầu béo.

Đại Nữu bị kinh động, mơ mơ màng màng hé mắt, nhìn thấy nàng, lại cố gắng muốn đụng đầu, Kim Triêu cười ha hả, áp chế thân thể nha đầu này, nói: "Để xem ngươi đụng bằng cách nào!"

Chỉ thấy tiểu nha đầu liều mạng muốn duỗi người đụng nàng, một lớn một nhỏ lăn lộn trên giường.

Đây cũng có khác nào tiểu hài tử, Lan Thanh buồn cười, kéo chăn bông qua, phủ lên hai người, mặc kệ hai nàng trong chăn vật lộn.

Từ đầu hắn chỉ thấy Kim Triêu là cô nương mang nặng khí chất đường phố, làm việc cơ trí linh hoạt, phản ứng nhanh, phán đoán chuẩn, rất nguyên tắc không tình cảm, năm trước bố trang cháy, tổn hại nhiều vải vóc quý giá, căn bản đều buông xuôi, nàng suy nghĩ một đêm, sai người thông tri tới các đệ tử Vân gia trang lấy số đo.

Dùng chính những thước vải quý báu bị lửa hun để may y phục cho các chủ tử Vân gia trang, đúng thời điểm đi ra ngoài một chút, tạo nên phong trào, lại đem chỗ vải vóc còn thừa mang đến thị trấn nơi các chủ tử Vân gia trang tham gia hội xuân, không bán giá thấp, chỉ có cao hơn.. Ai nói vật phẩm có tỳ vết lại không thể trở nên vô giá? Lúc ấy, nàng đã nói như vậy.

Đúng như vậy, đến cuối mùa xuân, hầu hết chỗ vải bị hư tổn đều đã được bán sạch, các phường thêu sau lưng Vân gia trang tích cực may y phục theo kiểu dáng chủ tử Vân gia trang để bán.

Cái cô nương bộ dạng nhìn có vẻ tùy tiện, cũng có một mặt tính khí trẻ con, cái mặt này, chỉ khi nào ở cùng Đại Nữu mới bộc lộ.

Như vậy cũng tốt, nàng từ nhỏ không người dựa dẫm, tuổi thơ khác với những đứa trẻ khác, hiện tại có Đại Nữu, đối với Kim Triêu cũng là một chuyện tốt.

Tỳ vết.. bảo vật vô giá sao? Hắn nhẹ nhàng cười

Hắn mang theo chén canh gà còn thừa định dời đi thì một cánh tay vươn ra từ trong chăn, nắm lấy y phục hắn.

"Lan Thanh, cứu mạng, ta không được rồi.. Ta nhận thua.. Mau kéo Đại Nữu ra, ta nhận thua! Ngươi không cần phải mang Đại Nữu đến phạt ta, đem cái tiểu béo tròn này đi đi a.." Nàng quả là người không có cốt khí.

Lan Thanh coi như không nghe thấy, hơi dùng sức, thoát khỏi ma chảo của nàng, im lặng đi ra cửa.

"..."

Lan Thanh ngươi điên rồi!

Có người dùng sức đè nàng.

Ya ya ya.. nàng mở mắt, thấy Đại Nữu đang ngồi trên người nàng.

"Quả nhiên là ngươi, Đại Nữu.. Ta rất buồn ngủ, ngươi tạm thời ngưng chiến được không?" Nàng đánh một cái ngáp, chuẩn bị đẩy ngã Đại Nữu, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lại thấy khuôn mặt nha đầu sốt ruột, dùng sức vỗ vỗ vào cái bụng phình to của mình.

"Muốn đi tiểu?"

Đại Nữu dùng sức gật đầu, hai viên tròn tròn trên khăn trùm đầu thiếu chút nữa đâm mù mắt Lý Kim Triêu.

"Mẹ nó a, cha ngươi ném ngươi ở chỗ ta, hắn thì chạy đi đâu mất.. Nhìn xem, hỏi ngươi cũng như không." Cũng không thể để Đại Nữu tiểu trên giường a, vì vậy, Lý Kim Triêu đành chậm chạp bò xuống giường, đi giầy, hai tay giấu trong áo, híp mắt cong lưng, chạm chân xuống mặt đất, mệt mỏi nói: "Đại Nữu theo ta, ta dẫn ngươi đi chiêu hồn.."

Nàng buồn ngủ mở cửa, một trận gió thổi tới làm nàng run rẩy không thôi. Tuy trước đó Công Tôn Hiển có cảnh báo nàng hậu quả của việc truyền Huyết Ưng vào người, nhưng thực tế gặp phải gió, mới phát hiện cơ thể nàng thật là con mẹ nó suy yếu.

Trước kia nửa đêm vẫn có thể long hoạt hổ thượng tại các sòng bài, hiện tại thì ngủ đến thiên hôn địa ám, ngay giờ phút này cũng có thể gục xuống là ngủ ngon lành.

Nàng đạp từng mảnh vụn dưới mặt đất thật lâu, xác định Đại Nữu theo đuôi phía sau. Nhà xí? Nhà xí? Cái khách điếm này thật nghèo nàn, các ngọn nến ở lầu một đã tắt hết, tường sơn đen bẩn thỉu, may mà đêm nay có trăng, nàng đi tới đi lui như xác chết, một đường ra khỏi khách điếm, nhìn đông rồi nhìn tây, rối cuộc thấy được bóng dáng nhà xí, liền chỉ vào đó, nói:

"Đại Nữu có tự đi được không? Hay là muốn ta ôm ngươi đi tiểu? Hiện tại ngươi so với heo cúng thần hàng năm còn nặng hơn, ta một thân bệnh tật, ôm ngươi không được a, nếu chẳng may tay trơn, làm rớt ngươi xuống thùng phân, ta cũng không kéo ngươi lên được.."

Đại Nữu tức giận, dùng sức gõ đầu cứng như thép vào bắp chân của nàng, sau đó chạy tới nhà xí.

Lý Kim Triêu gãi gãi mặt, rụt thân thể lại, ngồi xổm tại chỗ, vùi đầu vào đầu gối ngủ, chờ cái tiểu nha đầu béo ú kia ra.

Lan Thanh đi đâu nhỉ? Hay là..

Gió đêm từng đợt thổi, nàng giống như đã ngủ được thật lâu.. Một hồi tiếng sấm, đánh thẳng vào tim nàng, thẳng đến não, làm cho nàng đau đớn kêu to một tiếng.

Có ngươi cứ tát vào mặt nàng.. Mẹ nó, mặt nàng đã đủ sưng rồi, có cần phải biến nó thành cái bánh bao không hả? Nàng cúi đầu, mở mắt, vừa vặn thấy bàn tay Đại Nữu đang giơ lên.

Đại Nữu? Nàng vội vàng bắt lấy bàn tay béo tròn đó, Đại Nữu lập tức vùi vào trong ngực nàng, ôm thật chặt. Đánh người rồi mới nhận thân? Nàng chưa hiểu ra sao, liền thấy mình đang nằm trên giường, bốn phía là màn che mỏng như tơ.

Nàng bất động thanh sắc, ôm chặt Đại Nữu. Nàng mới ngủ một giấc đã bị người lạ bắt đi rồi.

Nàng nghe thấy sau tấm bình phong có tiếng trầm thấp, có điểm mơ hồ -----------

"Ngươi chính là yêu thần lan thanh?" Âm thanh nữ nhân khẽ vang lên

Quả nhiên không ngoài suy đoán! Nàng bị bắt rồi! Có lầm không hả? Chủ tử thứ ba của Vân gia trang không biết võ ông, bởi vì không có thời gian học, huống hồ, Kim bàn tính không lăn lộn ngoài giang hồ, cho nên, giang hồ đúng ra phải cách nàng rất xa a.. cái tình trạng trong hai năm qua này, giống như giang hồ mới là nhà của nàng vậy!

Yêu thần Lan Thanh? Làm nàng nhớ tới bộ dạng trong đêm đó, Lan Thanh tỏa ra một loại mị lực không giải thích được. Nàng nhìn Đại Nữu, đầu to, bụng tròn, chỗ nào giống Lan Thanh? Nàng hoài nghi, Lan Thanh có kế hoạch nuôi con gái thành heo.

".. Ngươi cảm thấy ta không giống sao?"

Am thanh này, nàng đột nhiên ngồi dậy, Đại Nữu bị đẩy ra, lăn đến trong góc. Tiếng sấm từ xa vọng lại, tim nàng đập nhanh hơn, đầu lại đau một trận, nhưng nàng không có nghe lầm. Âm thanh này.. Âm thanh này..

Rõ ràng không phải Lan Thanh!

"Không.." giọng nữ nhân có chút kinh diễm. "Ta chỉ không ngờ yêu thần Lan Thanh sẽ có bộ dạng này.. Ta vốn nghĩ rằng có yêu khí.."

Lý Kim Triêu con mắt chớp chuyển, đang muốn xuống giường dò xét, đột nhiên tiếng sấm lại nổi lên, nàng lại nhảy lên giường, ôm chặt lấy Đại Nữu, đồng thời ngó nghiêng bốn phía, xác định đây là mật thất, cho dù đại lôi có muốn đánh xuống cũng không dễ.

"Hử? Hóa ra cô nương chưa thấy qua ta à.. Như vậy cũng tốt, ta cũng mới gặp qua cô nương, hai bên đều công bằng." Âm thanh kia, vô cùng ấm áp, mềm mại đến mức làm cho người ta thèm thuồng.

Lý Kim Triêu vùi đầu trên vai Đại Nữu. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy âm thanh hắn ấm áp như vậy, không còn là mùa xuân, mà đã chuyển sang mùa hè rồi.

"Yêu thần Lan Thanh quả thực nằm ngoài tưởng tượng của ta, sư phụ ta từng nói Lan Thanh chi mị, cũng đủ khiến cả nam lẫn nữ vì hắn cam tâm làm việc, chỉ cầu một đêm xuân, hôm nay gặp mặt, ta thấy lão nhân gia hình dung không đủ rồi, Lan Thanh công tử căn bản là thần tiên a.. Làm sao có thể chỉ đơn giản là tình nguyện?"

Âm thanh vui vẻ tiếp đón, càng đem tiếng sấm ít đi nhiều. Lý Kim Triêu nhếch miệng, nói không rõ tư vị trong lòng, có người đang một mực xoa huyệt thái dương cho nàng, nàng ngẩng đầu lên, đúng là Đại Nữu đang vừa xoa vừa thổi.

Nàng che miệng, ha ha cười, hôn mạnh lên miệng rộng của nàng. Cái đại đầu này, bình thường thì hung hăng, gặp nàng thì đuổi thì đụng đầu, nhưng khi nàng bị bệnh, con nhóc này cũng rất quan tâm nàng nha.

Cần gì phải quan tâm Xuân Hương công tử cái gì kia chứ, nàng lại hôn miệng Đại Nữu, Đại Nữu kháng nghị đụng nàng, nàng lẩm bẩm: "Đại Nữu để cho ta hôn đi! Trời mưa có sét đánh, đầu ta đau quá.." Thật sự rất đau đó! Đau đến nỗi nàng hoài nghi, có phải lôi công đang ở trốn trong đầu nàng.

Nàng lại nghe thấy-------

".. Đó đúng là thê nhi ngươi?"

"Thê nhi.. Đúng vậy a, kính xin cô nương thả các nàng." Thanh âm như nước chảy, cực kỳ ấm áp.

"Thê nhi như vậy.. thật sự không giống Lan Thanh công tử lựa chọn.."

Nàng nghe nhầm sao? Nàng nghe thấy tiếng nàng ta thở dốc, có lầm không vậy? Đem nàng cùng Đại nữu vây trong này, bên ngoài lại thất loạn bát nháo.

Nàng trừng mắt nhìn Đại Nữu, che lỗ tai nàng, Đại nữu thấy thế cũng học tập che lỗ tai nàng.

Lý Kim Triêu gật đầu khen ngợi, đụng nhẹ đầu nàng, tỏ vẻ "bằng hữu, ngươi rất thông minh."

Không biết qua bao lâu, nghiêng mắt nhìn nơi vốn là mặt tường đang chậm rãi mở ra, nàng lập tức lăn ra giường giả bộ ngủ, Đại Nữu vội vàng theo lệnh, cả người đè lên nàng cũng giả bộ ngủ.

Đại Nữu chết tiệt! Chờ đến lúc thoát ra, ta nhất định đem ngươi thành cái bánh thịt! Lý Kim Triêu muốn nội thương.

"Xem đi, không phải ở kia sao? Lan Thanh công tử suy nghĩ thật kỹ.. Ta đợi câu trả lời thuyết phục từ ngươi.."

Cửa dần dần khép lại, nàng thấy có người chậm rãi đi đến, vé lụa trắng, kế tiếp không thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Tiếng sấm đùng một cái, nàng giật bắn người, nha đầu béo ú trên người nàng bị bắn xuống giường, sau đó lại bò lên người nàng giả bộ ngủ, đồng thời không quên đụng đầu nàng, tỏ vẻ "bằng hữu, ta rất thông minh a."

Nàng thiếu chút nữa phun máu. Ai sinh cái tiểu hài tử này vậy? Tiểu bàn tử này với Lan Thanh giống nhau ở chỗ nào? Nàng thử hé con mắt, trộm dò xét người đang đứng cạnh giường.. Chỉ có một người, người này đang mặc trường bào đỏ.. bỗng dưng, nàng mở to mắt.

Người nọ là Phó Lâm Xuân?

Mái tóc dài buông xõa, hơi mất trật tự rơi xuống trường bào, đai lưng khẽ nghiêng, không giống tác phong đứng đắn ngày thường, cổ áo hơi mở rộng, thật sắc cũng trở nên khác lạ, khuôn mặt tựa như nước mùa xuân, mang vài phần chói mắt, khiến người cách ngàn dặm cũng dễ dàng bị ảnh hưởng.

Như.. như thiên tiên? Khiến cho ngươi ta muốn đến gần nhưng lại không dám chạm vào, muốn ăn hết lại sợ chính mình không có tư cách, không giải thích được, hiện tại hắn đang nghĩ cái gì.

Hắn vừa nhìn thấy nàng, liền mỉm cười, rõ ràng có thở phào.

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.." Mục quang nhìn xuống cái miệng sưng đỏ vừa hôn Đại Nữu, lại nhìn sang Đại Nữu thì thấy miệng Đại Nữu cũng sưng. Hắn thở dài: "Các ngươi ngược lại rất khoái hoạt a."

".. Lan Thanh?" Nàng khẽ hỏi

Hắn vén vén vạt áo, ngồi xuống cạnh giường. Nàng rất muốn ngồi dậy, nhưng Đại Nữu đang đè lên bụng nàng, khiến nàng chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể trừng mắt với hắn.

Người này vừa khi nãy còn ở bên ngoài mây mưa thất thường? Không giống a, y phục coi như vẫn chỉnh tề, môi cũng vẫn bình thường, nàng vụng trộm hít vào, không có hương vị gì mập mờ.

"Ừ.." Hắn hướng nàng mỉm cười nói: "Hắn ở đâu ta không rõ lắm. Ta với ngươi ở cùng khách điếm, nửa đêm ta mới đến khách điếm, liền thấy có người đưa bái thiếp tìm yêu thần Lan Thanh, nói là thê nhi ở chỗ họ làm khách." Hắn lấy trong ngực ra một lọn tóc ngắn nhạt màu. "Nhìn cũng biết là của ngươi. Ta liền giả mạo hắn đến đây."

Nàng sửng sốt, tiếp nhận lọn tóc, thấy Phó Lâm Xuân chỉ chỉ vào trán nàng, không khỏi nhìn lên.

Hắn vẫn duy trì bộ dáng ấm áp. "Không quá khó coi."

Nàng run rẩy sờ tóc mái. Vương bát đản! Vương bát đản! Đem tóc mái của nàng thành như vậy! Lởm chởm như bị chó gặm, là bởi vì lầm nàng thành thê tử Lan Thanh? Muốn chỉnh nàng?

"Ngươi yên tâm, ta có để lại đầu mối." Hăn nói

".. hạt dưa sao?" nàng hoài nghi

Hắn cười khẽ: "Không phải, lúc hắn đến, ta đang ăn màn thầu." Hắn lấy hạt dưa trong túi ra cắn.

"..."

Màn thầu? Hăn con mẹ nó! Như vậy cũng có thể làm manh mối?

Tiếng sấm lại vang lên, hắn thấy nàng đau đến co rúm người, liền trực tiếp bước tới.

Đôi mắt nhỏ dài mở trừng dữ dội, nhìn hắn lướt qua nàng, ngồi dựa vào bức tường cạnh giường, nàng bất động thanh sắc, dùng sức đập lên cái đầu to của Đại Nữu, khiến nàng như con heo từ trên người nàng ngỏng lên, Đại Nữu phẫn nộ đụng đầu nàng.

Phó Lâm Xuân thấy thế, khẽ nhíu mi, mở lòng bàn tay, trên đó đều là ruột hạt dưa. "Nhóc con muốn ăn không?"

Đại Nữu nhìn hắn, vòng tay qua cổ Kim Triêu, đụng đụng đầu nàng. Lý Kim Triêu thở dài, từ tay hắn lấy ít hạt dưa, đút cho Đại Nữu ăn.

"Nơi này là mật thất, khả năng sét đánh vào là không có, ngươi vẫn còn sợ?"

".. Vẫn ổn, chỉ là đầu có chút đau nhức." nàng khôi phục thái độ bình thường, cười hì hì: "Ca ca giả mạo Lan, chắc là có kế hoạch.."

"Không có kế hoạch, yêu thần Lan Thanh trêu chọc quá nhiều người, khi ta nhận bái thiếp, ta còn không biết đối phương là ai, vừa rồi xem xét, mới biết tiểu đệ tử mới nhập môn.." Hắn thấy nàng có chút nghi hoặc, giải thích: "Các môn phái đệ tử nhiều, luôn có vài đệ tử không được sự cho phép, lén thu dưỡng đệ tử bí truyền, bắt ngươi tới đây, chính là loại đệ tử bí truyền đó, bọn họ tự lập thành một cung, làm việc vì danh tiếng, chỉ vì cung chủ mà làm việc."

"Cùng Lan Thanh có quan hệ gì?" Nàng kinh ngạc nói

Hắn liếc nàng một cái, cắn hạt dưa: "Ngươi không hỏi qua hắn sao?"

Một hồi lâu, Lý Kim Triêu mới hiểu được "hắn" là ai. Nàng con mắt chớp chuyển, thấp giọng nói:

"Không có, loại sự tình này ta cũng không hỏi."

"Vậy sao?" Hắn rũ mắt, nhìn Đại Nữu đột nhiên vươn tay cướp đi phân nửa ruột hạt dưa trong tay nàng, sau đó nhét vào miệng Lý Kim Triêu.

Lý Kim Triêu ha ha cười, vuốt đầu nàng. "Ôi, Đại Nữu, ngươi thật tốt a." Nàng che hai lỗ tai tiểu nha đầu, thấp giọng nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Trên giang hồ có truyền thuyết là yêu thần Lan Thanh đã luyện một loại công phu bí mật không truyền ra ngoài, cả yêu lẫn thần, cả nam lẫn nữ đều bị mê hoặc, nếu luyện được công phu này, cùng truyền nhân bí công xuân phong một đêm, liền có thể vô địch thiên hạ."

"Cái gì?" Nàng kinh hãi

Phó Lâm Xuân lại nói: "Truyền thuyết giang hồ, chưa bao giờ có người tự mình chứng thực. Cùng yêu thần một đêm lộ thủy, không ít, nhưng bí công thực sự, chưa nghe nói."

Nàng sốt sắng:

"Đó là cái gì? Cái này cùng việc phấn đấu hai mươi năm cưới thiên kim nhà giàu có gì khác biệt?"

"Ừ, có vẻ cũng không có khác biệt."

Nàng giương mắt dò xét dung nhân ấm áp kia, muốn nói lại thôi.

Hắn nhìn thấu, cười nói: "Ngươi muốn hỏi, ta một thân khí chất, có thể nào sẽ bị ngộ nhận là yêu thần Lan Thanh?"

"Dù gì cũng ở trong thành cũng vài năm, ngươi chưa bao giờ bộc lộ dáng vẻ tiên khí..". Hắn bộ dạng dịu dàng ấm áp, chưa từng nghe qua Phó Lâm xuân tựa như thiên tiên, huống hồ, không tránh khỏi nhất bên trọng nhất bên khinh khi đối mặt nữ nhân, bên ngoài thì triển khai bộ dạng tao nhã thiên tiên, nhưng bên trong mật thất lại quay trở lại bộ dạng mùa xuân dễ khiến người ta buồn ngủ.

"Cái khí chất thiên tiên như vậy, cũng không phải là bản tính của ta, đó là từ Nhàn Vân công tử. Lan Thanh đã yêu mà lại tiên, muốn học yêu mị cũng có thể, chỉ là.." Hắn nhẹ nhàng cười, không hề nói tiếp.

Chỉ là, học yêu mị càng dễ, nguy hiểm càng nhiều? Lý Kim Triêu nghĩ, vừa rồi hắn bước vào với bộ dạng thiên tiên, làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa không dám lại gần, khiến nàng nhìn đến ngứa ngáy nhưng không dám hành động.

"Đầu ngươi đau lắm sao?"

Nàng lập tức buông tay đang xoa vị trí sau tai.

Hắn đổ hết đống ruột hạt dưa còn lại vào tay Đại Nữu, sau đó nói:

"Huyệt khống hải luôn đau nhức, cũng không phải chuyện tốt.."

Nàng há miệng, cười nói: "Ngươi đừng lo, người a, sống chết có số, kỳ thật ca ca cũng không cần để ý, nhìn xem, ngươi đã đến rồi, không phải là không có công dụng sao?

" Vậy sao? "Hắn không để ý lắm, cười nói:" Quan trọng là đảm bảo ngươi.. cùng nha đầu bình an. "

Nàng thở dài, thật sự có chút mệt, cả người nằm xuống giường.

Đại Nữu lăn đến bên cạnh nàng, nằm ngược hướng với nàng.

Nàng một tay che mắt, nói:

" Kỳ thật, ngươi không cần vì ta trúng Huyết ưng mà cảm thấy đau lòng, ta nói rồi, đây là nghĩa vụ chủ tử Vân gia trang phải làm, lại nói, ta một thân muội muội ngươi, thay ca ca làm chút việc cũng là đương nhiên. "

" Ngươi đã muốn nhận định như thế, vậy thì lần này ta sẽ đặc biệt báo đáp ngươi, báo xong từ nay về sau không ai thiếu ai. "

Không ai thiếu ai? Nói thật tuyệt tình, nhưng vừa hay, như vậy cũng tốt. Nàng không sợ nằm ngủ sẽ bị hắn động tay động chân, bởi vì Phó Lâm Xuân là quân tử, còn là người quân tử không thèm để nàng vào mắt.

" Trong cơ thể ngươi có Huyết Ưng, ta luyện võ công chính phái, không cách nào thay ngươi truyền chân khí, khiến cơ thể ấm áp lên. "Ngữ khí có chút tiếc nuối.

Tiếc nuối? Nàng nghe lầm không?" Không sao, một lát là tốt thôi, phiền toái ngươi trông coi dùm ta. "

" Đây là tất nhiên. "

".. Nàng muốn ngươi làm cái gì, mới bằng lòng thả chúng ta? "Nàng hỏi

" Động tay, động chân, động thân thể đi, ta nghĩ vậy. "

Nàng thiếu chút nữa cười to, nói tới nói lui, cứ nói thẳng là một đêm xuân đổi bí công đi, không phải đơn giản hơn sao? Quả nhiên xuất thân cao quý, nói chuyện rất hàm súc."

"Cái đó.."

"Hử? Ta đang lo lắng."

Lo lắng? Cũng đúng! Nếu là nam tử bên cạnh, có lẽ cứ như vậy đồng ý, nhưng Phó Lâm Xuân dù gì cũng là Vân gia trang Xuân Hương công tử, muốn hắn hiến thân, khả năng hắn sẽ là người chọn đối tượng a.

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng Lan Thanh dùng sắc giết người, nếu là Phó Lâm Xuân bán nhan sắc.. Phi, hắn mà bán nhan sắc nàng sẽ đi đầu xuống đất.

Cái giang hồ kiểu gì a? Muốn nghèo có nghèo, muốn sắc có sắc, lại còn cái Huyết ưng giết người như ngóe, cái gì vậy, nàng còn tưởng rằng giang hồ giả tạo rất nghĩa khí!

Sấm rền lại vang trở lại, nàng bị kinh động. Lão thần y nói sinh hoạt thường ngày của nàng không bình thường, từ nay về sau không được rượu chè ca hát, ba bữa cơm đúng giờ, có như vậy cơ thể mới đủ sức chống lại Huyết Ưng, còn không thì sống không bằng chết..

Tiếng sáo đột nhiên vang lên, có người dùng chiếc lá thổi sáo, nàng giật giật mi mắt, nhưng không mở được.

Tiếng sáo mang một ít ưu nhã, lại có khí tức mùa xuân, khi thì mềm mại khi thì miên man. Bất tri bất giác, tiếng sấm xa dần, cơn đau cũng lùi xa. Thật kỳ lạ, nếu như không phải nàng xác định hắn chính là Phó Lâm Xuân, nàng thật sự đã hoài nghi đây là Lan Thanh đang đeo mặt nạ da người, đối với nàng tốt như vậy..

Đừng quay đầu, đừng tiếp tục quay đầu.

Một khi quay đầu, thiên lôi sẽ đánh xuống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.