"Lan Thanh công tử, ngươi suy nghĩ xong chưa?"
Nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng nữ tử đang hỏi.
".. Việc này.." Phó Lâm Xuân trầm ngâm một lát: "Cũng không phải là không thể.."
Nàng mở trừng mắt, lại phát hiện trước mắt một mảng hắc ám. Run sợ nửa ngày, mới phát hiện Phó Lâm Xuân đang dùng tay che mắt nàng lại. Nàng thử ngẩng đầu, lại bị hắn ngăn lại.
"Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt.." Ngữ khí có phần thất vọng. "Chỉ cần ngươi chịu.. Chịu cùng sư phụ ta.. Thê nhi ngươi tự nhiên sẽ được thả.."
"Vậy đa tạ cô nương." Hắn lãnh đạm nói: "Ta muốn nói lời từ biệt với thê nhi."
Cửa mật thất chậm chạp khép lại.
Âm thanh ấm áp vang lên: "Nhóc con đừng đụng nữa, dì Kim Triêu của ngươi có tật đau đầu, không thể lại chịu đau nữa."
Tâm nàng nhảy dựng, sau đó, lòng bàn tay dịch chuyển khỏi mắt nàng, nàng nhìn Đại Nữu đang ghé trên người, đang có ý dời khỏi thân thể nàng, mà Phó Lâm Xuân đang tựa ở thành giường, hồng bào hòa lẫn vào mành lụa..
Nàng lau lau mặt, nhíu mày ngồi dậy. "Con mẹ nó, cùng lắm thì cùng các nàng liều mạng, ngươi bán thân cái gì chứ?"
"Ừ.." Hắn không quan tâm, khóe miệng khẽ cong. "Cũng không tính bán thân, lại nói, loại sự tình này, nữ nhân tính ra có hại hơn."
Nàng trừng mắt.
Hắn cười nhẹ: "Ta vẫn luôn không để tâm, cái này.. muốn qua loa cũng rất nhanh thôi."
".. Phó Lâm Xuân, ngươi là đang giỡn với ta sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-huong-thuyet/2615687/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.