Cố Vinh sững người, có chút mơ hồ, dường như không hoàn toàn hiểu được lời của Tạ Chước.
Là cuộc trò chuyện của nàng và Tạ Chước trở nên rối loạn, hay việc Tạ Chước đến tìm nàng lúc nửa đêm chỉ là một giấc mơ? Để nàng nghĩ lại chút đã.
Nàng hỏi Tạ Chước: “Điện hạ có người trong lòng chưa?”
Tạ Chước nói: “Có.”
Nàng lại hỏi: “Là ai?”
Tạ Chước đáp: “Ta.”
Rõ ràng, mạch lạc.
“Chàng nói là ai?” Cố Vinh không tin, hỏi lại lần nữa.
Tạ Chước: “Ta.”
Tấm lòng của hắn, cuối cùng cũng mượn danh nghĩa mẫu thân mà nói ra thành lời.
Ừ, hắn đúng là người thích hợp nhất.
Hắn có thể vì Cố Vinh mà quét sạch hết thảy chướng ngại, phiền toái.
Hắn sẽ khiến thiên hạ cảm thấy là Cố Vinh cứu rỗi hắn, chứ không phải nàng trèo cao.
Chỉ cần Cố Vinh chịu.
Nếu nàng không chịu, hắn vẫn có thể tiếp tục làm con cá trong cái lưới của nàng.
Một cái lưới chỉ có mỗi mình hắn, khác gì dọn nhà an cư đâu?
Cố Vinh lẩm bẩm thất thần: “Không thể nào.”
Khắp kinh thành đều biết, vị điện hạ kia một lòng muốn tác hợp Tiểu Hầu gia Tạ Chước với Lạc An quận chúa; nếu không thành, cũng phải chọn cho Tạ Chước một tiểu thư nhà quyền quý hoàn mỹ làm thê tử.
Mà nàng thì danh tiếng xấu, lại là dân thường.
Quý ở chỗ tự biết mình.
Nói thật, gả cho Tạ Chước vừa giải quyết được nguy cấp trước mắt, lại còn có thể tận mắt thấy Lạc An quận chúa tức đến phát điên.
Nhưng…
Trước ngày hôm nay, có lẽ nàng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053610/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.