Cố Vinh lắc lắc bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay lấm tấm sẹo. Vết sẹo sâu nhất và rõ nhất là vết nàng dùng trâm vàng đ.â.m thẳng vào hôm trở về. Nàng dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo, khẽ nhếch môi cười: "Là Tạ tiểu Hầu gia đã bôi t.h.u.ố.c băng bó cho ta, hẳn là cũng rõ ta đã báo thù kẻ ác như thế nào."
"Mặc dù ta không biết vì sao Tạ tiểu Hầu gia không vạch trần sự ngụy trang của ta, nhưng ta chưa từng hoài nghi sự lương thiện của Tạ tiểu Hầu gia."
"Vậy nên, Tạ tiểu Hầu gia cần gì phải thấy áy náy."
"Kẻ nên thấy áy náy, phải là ta."
"Ta đã lợi dụng Tạ tiểu Hầu gia."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Cố Vinh luôn đặt trên người Tạ Chước.
Nhưng thấy Tạ Chước khẽ nhíu mày, giữa hai hàng lông mày lại không hề lộ ra chút vẻ thiếu kiên nhẫn nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại trong suốt, khiến người ta không thể đoán ra quá nhiều cảm xúc.
Một lát sau, Tạ Chước từ từ tháo chiếc túi thơm bên hông xuống, lấy ra hai miếng lệnh bài, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa hai người. Ngón tay khẽ gẩy, hai miếng lệnh bài trượt về phía Cố Vinh.
"Ta không phải người lương thiện."
Hắn nhìn rất rõ, Cố Vinh dường như đã quyết tâm, muốn x.é to.ạc tấm lưới tình tự tay nàng dệt nên, trục xuất hắn ra ngoài, cắt đứt mọi sự mập mờ.
Nếu làm con mồi mà không được thợ săn sủng ái, vậy thì hãy làm thợ săn.
Chỉ là thay đổi thế công thủ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053611/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.