Cố Vinh chợt cảm thấy mình đang tâm phiền ý loạn nên sinh ra ảo giác.
Tạ Chước thanh quý lạnh lùng, dẫu có bị nàng mê hoặc cũng chưa từng vượt quá khuôn phép thất lễ, sao có thể không mời mà đến, đêm khuya thăm dò khuê phòng nữ tử.
Rốt cuộc, là lòng nàng tự rối loạn.
Gió đêm lay động bóng cây, in vào mắt nàng, lại hóa thành bóng dáng Tạ Chước.
Khẽ thở dài một tiếng, nàng nhắm nhẹ đôi mắt, không nhìn thêm bóng dáng thanh tuấn kia nữa.
Cố Vinh thừa nhận, lòng nàng rất rối, rất rối.
Không biết phải tự xử trí thế nào trước mặt Tạ Chước, cũng chưa nghĩ rõ làm sao để kết thúc mối quan hệ quái dị này một cách thỏa đáng.
Đối với ân nhân cứu mạng, nàng thực sự không thể xuống tay, không thể an tâm lợi dụng.
Chi bằng, tìm kiếm một sự che chở khác.
Ân tình chân thật không nên bị sự ngụy trang giả dối của nàng làm ô uế.
Hãy cho nàng thêm chút thời gian suy nghĩ.
Khoảnh khắc này, Cố Vinh chỉ muốn làm một con rùa rụt cổ trong giây lát.
Mặc kệ núi đổ đất nứt, phong ba cuồng loạn, cứ để đến ngày mai rồi lo lắng tiếp.
Tạ Chước: Đây là nhìn ta thêm một cái cũng thấy thừa thãi sao? Tiếng cộc cộc trầm đục gõ nhẹ vào khung cửa sổ truyền đến, Cố Vinh bỗng nhiên mở bừng mắt.
Cái đầu trọc lóc, đặc biệt dễ thấy.
Không phải ảo giác?
Thà rằng là ảo giác còn hơn!
Cố Vinh nhanh chóng chỉnh lại mái tóc đang xõa tung lộn xộn, kìm nén tâm tư đang rối bời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053609/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.