Biên tập: Mr.Downer
Mặt trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt biển tối đen, hiện ra ánh bạc trong trẻo, đồng thời chiếu sáng chiếc thuyền đồ sộ như toà nhà kia.
Trên thuyền, có một gian phòng không đóng kín cửa sổ, đèn đuốc chập chờn trong làn gió lạnh lẽo, một nửa căn phòng bị bao phủ trong bóng tối, tựa như một vết sẹo đã lâu không thể lành, mà người ở bên trong cũng giống như ngưng trệ với thời gian, không hề nhúc nhích.
Trên đầu gối của Diệp Phong Thành bày một cái tráp đen nhánh dài hẹp, còn ánh mắt cũng không biết đã trôi về phương nào.
Vân Nguy Dịch đẩy cửa ra, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
“Diệp thành chủ, tới giờ uống thuốc rồi.”
Lão kéo dài giọng điệu, cố ý làm ra tiếng ồn ào thật to, muốn lôi kéo sự chú ý của Diệp Phong Thành.
“Tiên sinh, mời vào.”
Diệp Phong Thành hồi phục tinh thần từ trong cơn trầm tư, nâng tay ý bảo Vân Nguy Dịch tiến vào nói chuyện.
Cái tráp kia được chế tạo bằng huyền thiết, đen nhánh hút sáng. Tựa như để niêm phong vật bên trong, bên trên còn dán một tờ giấy bùa màu vàng do Diệp Phong Thành tự tay viết, nhưng mặc dù như vậy, thứ gì đó trong tráp vẫn không chịu an phận mà cứ gây nên chấn động.
“Nhân lúc thuốc còn nóng thì uống, còn lại ngươi biết nên làm thế nào.”
Thuốc kia phối hợp với châm cứu, Diệp Phong Thành mở vạt áo, xoay qua chỗ khác, tấm lưng trần trụi lộ ra trước mắt Vân Nguy Dịch. Làn da của hắn trắng bệch bất thường do lâu ngày không gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tu-man-sinh/40838/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.