Biên tập: Mr.Downer
Trong thành Văn Cống yên tĩnh như tờ vẫn là một mảnh hắc ám mênh mông.
Không có mặt trời, tự nhiên cũng không có mặt trời mọc hay mặt trời lặn, mỗi ngày đều không thể phân biệt với ngày hôm trước.
Điều duy nhất có thể phân biệt là người sống ở bên trong. Diệp Duy Viễn đã từng nghe qua truyền thuyết về Ma Vực, bên trong lời đồn nói rằng những ma đầu phạm vào sát nghiệt, trời đất không dung đều sẽ hướng về nơi này. Nhưng y chưa bao giờ tận mắt thấy những kẻ đó, giống như lời đồn chẳng qua chỉ là lời đồn, thực ra cũng không tồn tại.
Mới đầu y còn có thói quen đánh dấu ngày tháng —— Mỗi một lần hừng đông, y sẽ khắc một vệt thật sâu trên mép giường. Sau khi bị giam cầm trong cung điện hoang vu này, y dần dần chết lặng, cũng lười phí tâm ghi nhớ rốt cuộc đã trải qua bao lâu.
Đối với người như y mà nói, ngày tháng thật ra không có ý nghĩa. Y có thể sống rất lâu, lâu đến mức chính y cũng đều cảm thấy chán ngấy, nhưng trong quá khứ, mỗi ngày của y dường như trôi qua trong lo lắng thấp thỏm, sợ hãi cái gì đó sẽ cướp đi thời gian vốn không còn nhiều kia.
Diệp Duy Viễn không phải chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ đi, nhưng y căn bản không nghĩ ra được nếu rời khỏi đây thì có thể đi đâu —— Khắp nơi trong thành đều là người rối quỷ dị, chúng là con mắt của ma vật kia, thay nó giám thị những chuyện lớn bé xảy ra trong thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tu-man-sinh/40837/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.