Biên tập: Mr.Downer
“Thôi, cũng chẳng có gì đáng nói.”
Không đợi Diệp Phong Thành phản ứng, gã tóc bạc kia đã lắc đầu, tựa như sớm nhận ra chính mình thật ngớ ngẩn vô vị.
“Ngươi cũng quá bất cẩn, lại lộ sơ hở như thế này.”
Mây đen tản đi trong không trung, lộ ra một vòng trăng tròn, ánh trăng thanh chiếu sáng khuôn mặt gã. Bỏ qua tà khí quanh người, gã tóc bạc có mũi cao môi mỏng, hốc mắt hơi lõm vào, ba phần phong lưu hai phần bạc tình, đây là dung mạo tuấn mỹ mà các cô gái rất thích.
Một bên khác, đau đớn của Diệp Phong Thành càng thêm kịch liệt. Hắn cũng không nói được tại sao, chỉ cảm thấy sâu trong đan điền như dấy lên lửa hồng liên, muốn đốt hồn phách của hắn thành tro. Hắn mở miệng muốn nói chuyện, nhưng phát hiện dù mình có làm thế nào cũng không thể phát ra được âm thanh.
Doãn Tĩnh gào to, gã tóc bạc thần quỷ cay nghiệt, từ từ cách xa bọn họ.
“Dù sao ngươi cũng sắp chết, ta có ra tay hay không cũng không quan trọng.”
Trước khi bất tỉnh, Diệp Phong Thành cảm giác chính mình bị kéo vào trong vòng xoáy nào đó.
Hắn đi thật lâu trong bóng tối, mãi cho đến khi nhìn thấy bản thân thuở niên thiếu.
Có lẽ là sáng sớm, vài tiếng chim hót thỉnh thoảng cắt ngang sự tĩnh lặng.
Chỉ cần không phải bị bệnh đến nỗi không xuống giường được, trước giờ Diệp Phong Thành sẽ luôn dậy thật sớm. Trước đây hắn sẽ luyện kiếm, nhưng về sau, thân thể không cho phép nên luyện tập dần dần ít đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tu-man-sinh/40836/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.