Biên tập: Mr.Downer
Đêm khuya không khói lửa, từng hạt tuyết rơi dồn dập.
Trong đêm tuyết, sắc trời sáng như ban ngày, trên những phiến đá xám xanh tích một lớp tuyết mỏng, đi lên để lại các dấu chân nhợt nhạt.
Doãn Tĩnh xách ngọn đèn đi ở phía trước, sẵn tiện đẩy ra những bụi cỏ dại mọc cao bằng nửa người do không có ai dọn dẹp. Gió lùa thổi tới, vù vù vù vù, nghe như tiếng khóc đêm vắng của một người con gái. Trời rất lạnh, bên ngoài làn da của Doãn Tĩnh nổi lên một lớp da gà, chỉ có thể dùng thêm sức nắm chặt chuôi đao, hấp thu một chút ấm áp mỏng manh.
Từ lúc một nhà Diệp Cao Sầm chết, nơi này không còn ai đến viếng. Máu me trong ao nước lần trước đã được Diệp Phong Thành gọi người đến dọn dẹp, hoa lá cây cảnh đã chết úa, trái lại các loại cỏ dại đã biến nơi này trở thành thiên đường, mọc đến rậm rạp.
Bên trong một góc nào đó, có một khóm hoa nở không biết tên, cánh hoa nho nhỏ phản xạ ánh sáng nhạt màu, hương hoa u lạnh tản mát trong hơi thở, thoáng xua tan một chút mù mịt trong lòng Doãn Tĩnh.
“Chủ nhân.”
Doãn Tĩnh dừng lại chờ Diệp Phong Thành đi tới đây. Qua một hai canh giờ nữa, trời sẽ sáng, Doãn Tĩnh không hiểu được tại sao Diệp Phong Thành phải đến chỗ ở của Diệp Cao Sầm trong một đêm tuyết lạnh giá như vậy, ngay cả đợi cho tuyết ngừng cũng không đợi được.
Vốn ngủ được nửa giấc rồi thức dậy khỏi giường, Diệp Phong Thành chỉ mặc vỏn vẹn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tu-man-sinh/40834/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.