Biên tập: Mr.Downer
Ma Vực, cũng chính là trong thành Văn Cống, không phân chia ngày đêm rõ ràng. Phải đợi rất lâu, mới có thể dựa vào biến hoá của một chút ánh sáng yếu ớt trên trời để xác định xem lúc nào là ban ngày, khi nào là ban đêm.
Nói như bây giờ, ánh sáng trong suốt nhàn nhạt trước mắt cùng làn gió lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng mây đen, Diệp Duy Viễn biết trời đã sáng. Một lúc nữa, thứ đó sẽ bay ra từ trong thành, y cũng không biết cuộc sống như thế này đến bao giờ sẽ kết thúc.
Mỗi sáng sớm, một con chim gỗ giống con chim ngày đầu tiên sẽ bay đến từ hoàng cung giữa thành, trong miệng nó ngậm viên đan dược kia, đứng ở trong sân chờ Diệp Duy Viễn lại đây, đợi đến khi y uống thuốc xong nó sẽ tự bốc cháy, không để lại một chút dấu vết.
Y không phải chưa từng thử vứt viên đan dược kia đi, nhưng nếu y không uống, hai ba con chim nọ sẽ liên tiếp bay đến, cho tới khi thành một bầy quạ đen mênh mông, đậu ở trong sân, dùng con mắt đen tối đen của chúng đồng loại theo dõi y, mãi đến lúc y chịu khuất phục mới thôi.
Nhưng chỉ cần uống viên thuốc kia, y coi như hoang phế cả ngày. Cũng không biết trong đó có chứa những gì, làm cho cả người ngoại trừ đau đớn thì chính là mệt mỏi, buồn ngủ, làm cái gì cũng không có tinh thần. Thức dậy phờ phạc, ngủ nông mơ nhiều, những giấc mộng kia có tốt có xấu, lặp đi lặp lại đều liên quan đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tu-man-sinh/40833/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.