Trong đám người, mẫu thân còn giả vờ làm người qua đường hô lớn:
“Giang hội nguyên có hôn phối chưa? Có thể để chúng ta bắt về làm rể chăng?”
Giang Từ Diễn lập tức lắc đầu, ôm chặt lấy ta.
“Không thể không thể! Ta đã có thê. Có thê t.ử Dư Vãn mới có ta hôm nay! Cả đời này ta chỉ yêu một mình Dư Vãn!”
Hắn phô trương đến mức khiến ta cũng có chút luống cuống.
Hắn vẫn không dừng lại.
“Dư Vãn dịu dàng hiền hòa, nếu không phải nàng kéo ta từ vực sâu dậy, ta sớm đã chìm trong tửu sắc.
Dư Vãn, chính là quý nhân của Giang Từ Diễn ta!”
Giữa đám người xôn xao, có kẻ bỗng nhớ đến ba năm trước.
Khi ấy Tống Thiệu trong buổi rước tú tài đã phủi sạch quan hệ với ta trước mặt mọi người, khiến ta bị giễu cợt, bị nhục mạ.
Mà nay, cảnh ngộ đảo ngược.
Người người khen ta đức hạnh, có thể khiến kẻ ăn chơi lêu lổng hóa thành cống sĩ.
Người người nói Tống Thiệu ngu muội, vì con đường phú quý mà bỏ người vợ hiền.
Tiếng nghị luận như sóng dậy, Tống Thiệu bị bao phủ trong vô số lời bàn tán.
Trước khi bị người Tiết gia kéo đi, bước chân hắn lảo đảo, thần hồn tiêu tán.
“Không thể nào… không thể nào… sao có thể…
Oánh nương… hắn lừa nàng! Hắn nhất định sẽ phụ nàng! Hắn chắc chắn sẽ phụ nàng!”
Ta chỉ đáp hắn một câu: “Hắn không phải ngươi.”
17
Sau điện thí, Giang Từ Diễn đoạt được nhất giáp Trạng nguyên, còn Tống Thiệu vào nhị giáp.
Nhất giáp – nhị giáp, chỉ sai một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-chang-muon/4861353/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.