19
Nhưng ta thật không ngờ, Giang Từ Diễn lại mất tích trên đường trở về sau đợt cứu tế.
Khi Giang gia phái người đi tìm hắn, Tống Thiệu bỗng cho người gửi thư, hẹn ta gặp mặt.
Ta một mình ra ngoại thành ứng hẹn.
Tống Thiệu một tay đặt sau lưng.
“Vãn Nương, Giang Từ Diễn chuyến này e không về được nữa. Ngươi ở Giang phủ cũng chỉ là thủ tiết sống qua ngày, chi bằng theo ta đi, được không?”
“Thì ra là do ngươi làm.”
Tống Thiệu từng bước từng bước tiến về phía ta.
“Giờ ta có quyền, cũng có tiền, Giang Từ Diễn có gì ta đều có. Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho.”
Ta không lên tiếng.
“Ngươi còn giận ta ư?”
Dưới ánh trăng, mặt hắn như ngọc ấm, giọng nói nhẹ tựa tơ.
“Ta biết ngươi kiếm bạc không dễ, nên mới gả vào Tiết gia, mượn Tiết gia mà giúp ta đường khoa cử. Như vậy ngươi sẽ không phải mệt nhọc nữa. Người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi thôi, Hoa nương…”
“Đừng nói nữa.” Ta cắt lời hắn. “Ti tiện chính là ti tiện, đừng lôi ta ra làm cớ. Ta thấy ghê.”
Mặt Tống Thiệu bỗng vặn vẹo.
“Muốn trèo cao, ai mà chẳng ti tiện? “Ngươi tưởng Giang Từ Diễn là người tốt sao? Ngươi tưởng vì sao cô cô ngươi lại bỗng nhiên muốn làm mai cho ngươi? Đó là hắn giở trò! Chính là để ép ngươi phải gả cho hắn!”
“Ta biết.”
Ta biết cả rồi.
Đêm thành thân, Giang Từ Diễn đã nói với ta chuyện ấy, còn cẩn thận xin lỗi ta.
“Ta chỉ để người khác bóng gió bảo bà ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-chang-muon/4861354/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.