Ta ngẩn người thật lâu.
“Sau đó ta đã dõi theo nàng rất nhiều lần. Bao lần nàng và nhạc phụ vào thành bán da thú, ta đều trốn ở góc phố nhìn lén.
Ta muốn đến nói chuyện, nhưng lại không đủ dũng khí. Cứ thế kéo dài… không ngờ lại kéo ra một Tống Thiệu.”
Giang Từ Diễn mím môi.
“Ta nghĩ, nàng thích hắn như vậy, hắn mà đối tốt với nàng, ta sẽ giấu nỗi lòng này cả đời, không để nàng biết.
Nhưng hắn lại đối nàng chẳng ra gì.”
Nói đến đây, hắn tức giận.
“Hắn dựa vào đâu mà đối xử tệ với nàng?!”
“…Đừng giận nữa, chuyện đã qua rồi.”
“Đúng, giờ phu nhân là của ta.”
Giang Từ Diễn lại hôn ta một cái, ôm ta một cái, dán ta một cái.
“Là của ta, của ta! Ai cũng cướp không được!”
“…"
Đúng là đồ trẻ con.
Nhưng là tiểu hài t.ử đáng yêu nhất thiên hạ.
15
Quế Châu thành có rất nhiều người chờ xem trò cười của ta.
Họ nói Giang Từ Diễn vốn tính phong lưu, hẳn chẳng mấy chốc sẽ chán ta, rồi bỏ ta đi.
Thế nhưng ngày nối ngày trôi qua, ta vẫn là Thiếu phu nhân của Giang phủ.
Sự thiên vị của Giang Từ Diễn dành ta lại càng thêm nồng đậm.
Rõ ràng bài vở bề bộn, vậy mà hắn vẫn tranh thủ vẽ vô số chân dung ta treo đầy thư phòng.
Đến Thượng Nguyên, hắn dẫn ta đi dạo hội đèn, từng quầy từng quầy đối thơ, vì ta mà thắng cả chục chiếc hoa đăng tinh xảo.
Trong cuộc săn b.ắ.n quý tộc, hắn ôm eo ta thúc ngựa phi nhanh, nhìn ta giương cung mà reo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-chang-muon/4861352/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.