Trời canh năm nhập nhoạng, Ngự Hạo Hiên đã thay triều phục chuẩn bị lên triều.
Trên giường, Mộ Tuyết nhìn lên trướng vàng khẽ cắn môi, toàn thân đau nhức khó tả, nàng yên lặng bảo vệ sự tôn nghiêm của chính mình.
Một đêm triền miên, hắn không ngừng nghỉ chút nào dù cho lúc nàng đau đến chảy nước mắt, hắn ôn nhu bao bọc nàng nhưng vẫn không khống chế sự càn rỡ, để lại những dấu vết hoan ái trên người nàng.
Ngự Hạo Hiên sửa sang lại triều phục thật chỉnh tề, bóng dáng ngạo nghễ như một vị thần. Long bào vàng rực dưới ánh đèn càng phát ra ánh sáng. Tóc dài đen bóng búi lên, bên hông mang theo ngọc bội lóe ra ánh sáng rực rỡ khiến hắn trở nên tuấn mỹ bức người.
Minh Nguyệt nhìn nam tử này, trong lòng khẽ nhói đau, đôi mày thanh tú nhướng lên, tình cảnh như vậy giống như đã từng trải qua khiến nàng hoảng hốt.
Ngự Hạo Hiên quay đầu thấy Minh Nguyệt đang nhìn hắn, đôi đồng tử xanh sẫm kẽ co lại, hắn lập tức cười cúi đầu vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng. Ngón tay hắn nhẹ sờ lên vết sẹo uốn lượn cuối cùng dừng lại ở cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên.
- Mộ Tuyết!
Hắn khẽ gọi nhưng trong giọng nói lại có vẻ hỗn loạn khiến Minh Nguyệt nghi hoặc. Đôi mắt trong sáng chống lại đôi mắt thâm trầm như biển kia, nàng khẽ đáp:
- Hoàng thượng
Lúc Minh Nguyệt gọi hai tiếng Hoàng thượng ánh mắt Ngự Hạo Hiên lập tức trở nên ảm đạm rồi trở lại màu đen ban đầu, mày kiếm dần dần nâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/185415/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.