Bóng đêm bao phủ, trong Ngưng Tuyết cung đèn đuốc sáng rực, trước gương trang điểm Minh Nguyệt tắm rửa thay quần áo. Nàng mặc áo sa mỏng thêu phù dung cùng cẩm bào thêu mẫu đơn mà Ngự Hạo Hiên vừa sai người mang đến. Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn cầm lá son khẽ đưa lên môi. Nàng mở hộp trang sức, thuận tay lấy vài chiếc trâm bạch ngọc, trân châu khắc hoa hải đường để cho Tiêu Đồng cài lên mái tóc đẹp. Nàng lại lấy một đôi hoa tai hình hoa lan bằng bạch ngọc đeo vào.
Đứng dậy nhìn vào gương, thật ra, nếu không có vết sẹo dữ tợn kia, dung mạo của Mộ Tuyết chắc chắn là mỹ áp quần phương. Nhưng vết sẹo kia lại chếch qua mặt, hủy đi một nửa khuôn mặt vốn tao nhã tuyệt mỹ.
Cầm chiếc sa che mặt khẽ đeo lên chỉ để lộ ra đôi mắt có chút hồn nhiên lại có chút thâm trầm, nàng cầm lấy chiếc bút chấm chút son đỏ điểm nhẹ trên trán, đôi mi dài run rẩy nhìn chính mình trong gương, khóe miệng khẽ cười thâm trầm, buông bút rồi đi về phía gường, sai hạ nhân dọn dẹp, chỉ để lại một bầu rượu và 2 chiếc chén vàng.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt tựa như cửu thiên tiên nữ hạ phàm mà nhất thời quên hết mọi chuyện, chỉ chăm chú hai mắt nhìn. Tiểu thư nhà nàng vốn rất đẹp, điều đó nàng sớm biết nhưng nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư đẹp như hôm nay. Đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách kia có thể dễ dàng khiến bất kể ai cũng nín thở, chỉ đáng tiếc vết sẹo kia….
Không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/185414/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.