Canh bốn, sắc trời tối đen, tiếng trống điểm canh nhẹ vang, Minh Nguyệt đã sớm mệt mỏi mà chìm trong giấc mơ.
Trên bàn, tấu chương chồng chất, ánh nên trong điện lay lắt sắp tắt. Tần công công đã đổi nến hơn ba lần, đều đã cháy hết chỉ còn lại một đống sáp chảy.
Trên giường, Minh Nguyệt hơi giật mày, bàn tay trắng nõn quờ quờ như thói quen tìm cái gì đó bên người. sau đó, cảm nhận được xung quanh lạnh lùng, trống rỗng thì dần tỉnh, đôi mắt mông lung mở ra nhìn người không ngủ. Nàng hơi chua xót trong lòng, ngồi dây nhìn về phía ngự án đã thấy Ngự Hạo Hiên đang nhìn lại mình.
Trong đêm tối, bốn mắt nhìn nhau, Minh Nguyệt không rõ vẻ mặt Ngự Hạo Hiên chỉ vì nến đã tắt, chỉ có ánh trăng sáng ngoài cửa xuyên qua bệ cửa sổ mà chiếu sáng yếu ớt vào trong.
- Hoàng thượng.
Minh Nguyệt nhẹ gọi một tiếng, dường như muốn biết Ngự Hạo Hiên đang nghĩ gì, nàng xốc nhẹ chăn, vừa định xuống giường đã thấy Ngự Hạo Hiên đứng lên đi về phía nàng. Hắn giữ người nàng nằm xuống, đắp chăn bông cho nàng, nhẹ hôn trán nàng rồi hỏi:
- Sao lại không ngủ?
Minh Nguyệt rúc vào lòng Ngự Hạo Hiên, nhắm mắt ngửi mùi hương đặc trưng của hắn. Nàng vòng tay ôm hắn, nỉ non nói:
- Nô tì lạnh
Là lạnh nhưng càng là vì không quen ngủ một mình.s
Ngự Hạo Hiên cười nhẹ, tiếng cười như đang chế nhạo Minh Nguyệt không thành thâtL
- Trẫm hiểu rồi
Sau đó, hắn cởi long bào ra, chui vào chăn, ôm Minh Nguyệt vào lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494100/quyen-2-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.