Hách Điềm phản ứng lại, Lục tiên sinh là đang bảo cậu ăn cùng. Vẻ mặt cậu khó xử, nhưng dường như không có đường phản bác. Cậu đành phải đi lấy đũa, lo lắng ngồi một bên, dưới ánh nhìn của Lục Trì Dự mà gắp một con tôm, nhai từ từ rồi nuốt xuống.
Không ngon... Kỳ lạ quá đi. Sau khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, Hách Điềm cũng không hứng thú nữa, chỉ còn lo lắng cho cái bụng.
So với hai người kia thì cậu ăn cực chậm, cho nên đến lúc ăn xong cậu thực sự không ăn gì nhiều.
Không đợi tiên sinh nói thêm gì, Hách Điềm nhanh chóng đứng dậy thu dọn chén đũa đến phòng bếp.
Lục Trì Dự nhìn theo bóng dáng của cậu, vài giây sau liền nhìn về hướng khác. Không có chuyện gì xảy ra trong ngôi nhà này mà anh không biết.
Hách Điềm mạnh mẽ chống đỡ đi đến phòng bếp, vừa để đồ xuống liền ngồi xổm nôn vào thùng rác. Lúc trước ăn gì đều nôn hết ra, nước mắt rơi xuống sàn.
Một tay vuốt bụng một tay chống thùng rác thở dốc, cậu thấy rất khó chịu.
Thật là đáng sợ, cậu cẩn thận lau nước mắt, nghĩ thầm sẽ không bao giờ ăn thức ăn con người nữa.
Buổi tối, Hách Điềm cảm thấy cả người đều mệt mỏi, lên giường nằm sớm, đột nhiên nhớ đến chị Quế Hoa và người trong thôn. Chớp mắt với trần nhà, một lát sau, không nhịn được đứng dậy lấy điện thoại gọi điện.
" Alo?"
"Chị Quế Hoa..."
"Là em sao? Gần đây thế nào?"
Lúc trước Hách Điềm gặp chuyện đã gọi cho Quế Hoa. Cô biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/228257/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.