Từ hôm bị phát hiện là bị bệnh, Hách Điềm cảm thấy Lục tiên sinh càng trở nên dễ gần hơn, chính xác hơn là vô cùng dịu dàng với cậu. Trước đây Lục tiên sinh không cười, mặt không chút cảm xúc làm cậu cảm thấy siêu đáng sợ, nhưng bây giờ thì không như vậy.
Sau khi vào hè nhiệt độ càng ngày càng cao, hôm nay cũng vậy ánh nắng chói chang. Hách Điềm căn bản ngay cả cửa chính cũng không đi ra, cả ngày ở trong nhà cùng đọc sách với tiên sinh, thỉnh thoảng trò chuyện.
Lục tiên sinh vốn dĩ đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Muốn ra biển chơi không?"
Biển? Mắt Hách Điềm tức khắc sáng lên những ngôi sao nhỏ, cậu chưa từng thấy biển đâu. Cậu gật mạnh đầu.
Lục Trì Dự dặn người làm chuẩn bị đồ chống nắng rồi cùng Hách Điềm ra ngoài. Bãi biển cũng không xa, Hách Điềm đẩy xe lăn cho Lục tiên sinh vừa đi vừa ngắm cảnh, cả người dâu tây đều sáng sủa cả lên.
Nhưng vui vẻ chẳng được bao lâu, trong không khí đã toả ra hương dâu thơm nồng. Cậu quên mất bản thân là một trái dâu yếu đuối, vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, dù mặc quần áo mát rượi còn có ô che nắng nhưng đi được nửa đường vẫn sẽ đổ mổ hôi.
Hách Điềm hơi lo lắng, bước chân không tự giác chậm lại.
Lục tiên sinh không nhúc nhích, thấy tốc độ chậm hơn, nói: "Cậu dùng nước hoa rất đặc biệt."
Hóa ra Lục tiên sinh tưởng là nước hoa, vậy thì quá tốt rồi!
"Đúng vậy, tôi rất thích."
"Tôi cũng rất thích."
Thấy Lục tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/228258/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.