Dạo gần đây ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà nên sức khỏe cô đã yếu đi trông thấy. Các cơn nghén hành hạ làm cô chẳng ăn uống được gì, người gầy dạc đi. Thất Thiên Thu nhìn cô như vậy không khỏi xót xa khuyên cô về nghỉ ngơi nhưng cô cố chấp ở lại. Sau một tháng băng bó theo dõi, hôm nay bác sĩ đến kiểm tra vết thương ở đầu, về cơ bản nó đã lành hơn rồi nhưng anh vẫn có không dấu hiệu tỉnh lại. Cô nhìn khuôn mặt mặt anh nhợt nhạt ,thiếu sức sống làm cô càng lo lắng hơn. Nắm chặt bàn tay anh nước mắt cô lại rơi " Anh không định tỉnh lại chăm sóc em và con sao Thần. Dạo gần đây em nghén lắm, không có anh ở bên em không ngủ được, em không ăn được gì. Cá em nuôi cũng chết gần hết rồi, vậy mà anh vẫn cứ nằm đây sao ". Triệu Y vừa nói vừa quệt nước mắt. Cố Phong Thần như nghe được lời cô nói mà ngón tay siết chặt dần. Đột nhiên cô cảm nhận được, ngẩng mặt lên nhìn là anh đang nắm tay cô, anh đang dần mở mắt . Triệu Y vui mừng khôn xiết như muốn nhảy cẫng lên.
\- Thần là em , Triệu Y đây anh có nhìn thấy em không.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn đến cô với ánh mắt khó hiểu.
\- Cô...cô...là ai.
Câu hỏi của anh như sét đánh ngang tai cô cái đoàng. " Anh không nhận ra em , không nhớ em là ai ". Cô vội vàng ấn nút gọi bác sĩ.
Các bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924048/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.