Triệu Y đành ra khỏi phòng bệnh để anh yên tĩnh nghỉ ngơi, trong lòng cô chỉ lo sợ bây giờ phải làm thế nào để anh nhớ lại cô bây giờ.
Cố Phong Thần ở lại bệnh viện mấy ngày theo dõi thì được xuất viện. Hôm nay anh trở về nhà cô rất vui mừng nên dù nghén nặng vẫn vui vẻ chuẩn bị bữa tối cho anh. Rất nhiều món anh thích được cô chuẩn bị từ tôm, canh rau củ... tất cả đều được bày sẵn ra bàn chờ anh về. Vậy mà về đến nơi anh chỉ liếc mắt qua cô một cái rồi bước lên lầu luôn. Cứ nghĩ anh chỉ đi tắm rồi xuống nên cô đã ngồi chờ. Mãi không thấy anh đâu cô Triệu Y mới lên tìm thì anh đang ngồi trong thư phòng làm việc. Cô mở cửa đi vào " Thần, xuống ăn cơm thôi hôm nay em làm rất nhiều món anh thích ".
\- Bố mẹ cô không dạy cô phải gõ cửa trước khi vào phòng à. Anh vẫn chẳng thèm ngẩng mặt nhìn cô.
\- Anh có cần phải nặng lời với em vậy không, em cũng đâu phải là người ngoài.
\- Cô chính là người ngoài chẳng liên quan gì đến tôi. Anh vẫn lạnh như cũ lên tiếng.
Triệu Y không thể chịu nổi mà bật khóc Cố Phong Thần yêu cô đâu rồi, đây không phải người yêu cô.
\- Anh xác định coi em là người ngoài sao. Cô thút thít.
Bây giờ anh mới ngẩng đầu lên " Nhìn cô khóc anh có chút không thoải mái lắm.
\- Đừng lôi nước mắt ra với tôi, phụ nữ các người trông thật phiền phức .
Cô không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924046/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.