Triệu Y nằm ngủ đến gần trưa hôm sau mới tỉnh. Mở mắt ra nhìn thấy màu trắng xung quanh cô mới biết mình đang ở bệnh viện. Cô bị ngất vậy ai đưa cô đi bệnh viện. Thất Thiên Thu đi mua chút đồ ăn vừa quay lại đã thấy cô tỉnh.
\- Tỉnh rồi sao con, dậy ăn chút cháo cho đủ dinh dưỡng.
\- Mẹ, là ai đưa con đến bệnh viện vậy.
\- Là Phong Thần chứ ai. Con có biết khi thím Chu gọi, mẹ đã lo lắng thế nào không. Dù nghén mùi thế nào cũng phải gắng sức ăn cho cháu mẹ nó khỏe. Con mà cứ thế này là em bé trong bụng không lớn đâu.
\- Vậy Phong Thần đâu ạ, anh ấy không thèm để ý đến con luôn hả mẹ.
\- Nó đến công ty rồi, con dậy ăn đi cho nóng.
\- Mẹ ơi con muốn về nhà, con không muốn ở đây.
" Nào ăn đi đã rồi mẹ đi làm thủ tục xuất viện, mẹ sẽ đưa con về bên nhà để tiện mẹ chăm sóc".
\- Vậy còn Phong Thần thì sao. Anh ấy còn chưa khỏe hẳn mẹ ạ.
\- Kệ nó, con lo cho cháu mẹ trước đã.
Bà để cô ăn xong rồi đi làm thủ tục xuất viện. Cô về bên này thì được sắp xếp ngủ phòng của anh. Nhìn xung quanh căn phòng mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lùng vốn có của anh. Ấy thế mà trước đây anh quan tâm cô, lúc đó cô lại nghĩ anh không vô tình như vậy. Nằm lên trên giường, ở đây vẫn lưu lại chút mùi hương của anh. Đã lâu lắm rồi cô chưa được nằm ngủ cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924044/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.