Bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh anh lao ngay lập tức về gặp cô. Vừa chạy vào nhà anh đã ầm ĩ.
\- Tiểu Y em đâu rồi, em ở đâu rồi.
Con bé nó về quê rồi. Thất Thiên Thu từ trong bếp đi ra. Sao tự nhiên con lại tìm con bé vậy.
\- Con nhớ ra rồi , con nhớ cô ấy rồi.
\- Nhớ ra rồi à, thấy có lỗi chưa. Mẹ nói ngay từ đầu có nghe đâu. Bà tỏ ra rất bình tĩnh như đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
\- Mẹ, cô ấy đi lâu chưa, có nói bao giờ sẽ quay lại không.
\- Con bé mệt rồi, nó không nói bao giờ quay lại chỉ nhờ mẹ chăm sóc con. Để con bé yên tĩnh ít bữa rồi hãy về. Lần này về thì xin phép cưới con bé luôn đi. Bà nói xong thì quay lưng bỏ lên lầu. \( Bà mẹ khó hiểu ghê?\)
Anh cứ đứng như trời trồng giữa nhà, anh muốn ôm cô ngay lúc này. Tại sao lúc đó lại không nhớ cô, tại sao lại khiến cô khóc. Lồng ngực anh vô cùng khó chịu "Triệu Y xin lỗi em".
Triệu Y về đến nhà thì ôm chầm lấy bố mẹ mà khóc. Họ biết cô gặp chuyện chứ nhưng họ không hỏi vì có lẽ cô đang rất mệt.
\- Nghỉ ngơi đi con mai dậy mọi thứ sẽ qua thôi. La Thanh Lam an ủi.
Triệu Y về phòng tắm rửa bà nghỉ ngơi, đúng là về nhà mọi thứ thật yên bình. Ngày hôm sau tỉnh dậy cô cũng chỉ nói cho bố mẹ biết mình đang mang thai chứ không nói rằng anh đang mất trí nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924042/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.