Nằm trên băng truyền đẩy vào cấp cứu, máu từ đầu anh không ngừng chảy ra ướt đẫm tấm mền trắng . Cô khóc nấc không thành tiếng, Thiên Thiên từ đằng xa chạy lại gần ôm lấy cô ở ngoài phòng cấp cứu.
\- Y Y, đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ không sao đâu.
\- Thiên Thiên, là lỗi của mình ,là mình hại anh ấy bị tai nạn. Phong Thần mà có mệnh hệ gì mình sẽ không sống nổi mất.
Thiên Thiên gọi điện báo tin cho ông bà Cố biết. Chỉ một lát sau họ đã chạy hớt ha hớt hải đến bệnh viện. Nhìn thấy Triệu Y đang ngồi khóc, Thất Thiên Thu chạy lại.
\- Triệu Y, Thiên Thiên đã xảy ra chuyện gì, Phong Thần có làm sao không.
Triệu Y ngước lên nhìn bà nức nở nước mắt.
" Mẹ ơi, là tại con, nếu con không gọi Thần anh ấy sẽ không vội vàng chạy sang đường, sẽ không gặp tai nạn. Tất cả là tại con."
Thất Thiên Thu ngồi xuống ôm lấy vai Triệu Y
\- Không phải lỗi của con, Thần sẽ không sao hết, nó sẽ không có mệnh hệ gì. Tất cả những lời bà nố chẳng qua cũng chỉ là để an ủi cô cũng như chính bản thân mình. Con trai duy nhất của bà mà làm sao thì người làm mẹ như bà sao chịu nổi. Bốn người cứ thấp thỏm lo âu nhìn vào phòng cấp cứu, đã 2 tiếng mà bác sĩ vẫn chưa ra. Thiên Thiên làm bác sĩ phẫu thuật ít nhiều cô biết để cấp cứu lâu như vậy ắt hẳn không hề nhẹ nhưng cô không dám nói sợ làm mọi người hoảng sợ thêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924050/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.