Một giờ đêm, Hoắc Thần Hy vẫn như cũ tiếp tục chờ đợi, anh không chuyển động, chỉ khác là ngồi xuống ghế đá đối diện nhà cô. Hắn không nôn nóng, không tiếp tục gọi điện, không nhắn tin, không thể hiện điều gì.
Ngược lại, người nôn nóng là Trần Hinh.
Cô không hiểu mục đích chờ đợi kia có quan trọng không, quan trọng đến nỗi khiến hắn bỏ mặc sức khỏe của bản thân. Cô không dám cho hắn bất kì tín hiệu hồi đáp nào, sợ chính mình không kiềm được mềm lòng. Nếu như, cô không khống chế được bản thân, nếu như cô nhào vào lòng người đó, chẳng phải công sức bao lâu nay từ bỏ sao?
Vừa không muốn buông, vừa nhất định phải buông.
Rất mệt.
Trần Hinh dứt khoát nằm xuống giường, ép bản thân đi ngủ. Ngày mai còn phải đi học, hơn nữa thức khuya không tốt cho đứa bé, nhưng tại sao một chút buồn ngủ cũng không có. Chết tiệt, hắn lại làm phiền cô nữa.
Không phải cứ nhất quyết buông rồi, níu giữ làm gì?
Từng phút, từng phút chầm chậm trôi qua, Trần Hinh vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ. Cô lăn qua lộn lại, trở mình bao nhiêu lần vẫn như cũ một chút buồn ngủ cũng không có.
Hoắc Thần Hy đáng ghét.
Được, hắn muốn gặp cô như vậy, vậy thì đi.
Quyết định xong, Trần Hinh ngồi nhanh dậy, mang giày giữ ấm, choàng tạm áo khoác mỏng. Không biết tương lai sẽ diễn biến như thế nào, chỉ là nhìn hắn ngây ngốc chờ đợi mình bao nhiêu giờ, trái tim lại đau bấy nhiêu giờ. Hắn có thể tổn thương cô bao nhiêu cũng được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-toi-duoc-co-ay-bao-nuoi/123239/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.