“Ngao, ngao.” Sau khi quan sát Hề Hề một lúc lâu, cuối cùng Nhị Nha quyết tâmdùng đầu đụng vào cổ Hề Hề, nó thật sự rất lo lắng tiểu chủ nhân cứ ngủvậy đến vĩnh viễn.
“Nhị Nha, về đến nhà rồi à?” Hề Hề mơ màng hỏi.
“Ngao…”, “Oa…” Đại Mao và Nhị Nha cùng kêu lên phủ nhận. Thật ra chúng nó mớirời khỏi thành Ân Châu trăm dặm, để bỏ rơi những người theo dõi bọn nóđã tốn rất nhiều công sức.
“Vậy ta ngủ tiếp một lát.” Hề Hề thậm chí không muốn nâng mí mắt, trực tiếptrở mình một cái, lăn từ chân trước tới chân sau của Nhị Nha, say sưangủ tiếp.
“Oa.” Đại Mao buồn phiền nhìn tiểu chủ nhân không chịu tỉnh dậy, chân của Nhị Nha đã tê rần, nếu tiểu chủ nhân đói bụng đến hỏng người là không được. Nó quay đầu nhìn Nhị Nha cũng đang lo nghĩ trăm bề, Nhị Nha ngẩng đầuliếc mắt một cái, ý là: lại có chuyện gì?
Có phải đôi mắt ta đang rất u sầu không? Đại Mao chớp chớp đôi mắt nhỏ u sầu của nó.
Nhị Nha khẽ động chân trước, ý là: ngươi không muốn sống nữa ta có thể giúp ngươi một tay.
Đại Mao than nhẹ trong lòng, thiên tài quả là luôn cô đơn…
Tới khi bên cạnh đã phủ một lớp lá rụng, Đại Mao lại nhảy về mổ lên đầu Nhị Nha, dẫn tới cái trừng mắt đặc biệt tức giận. Đừng làm hỏng kiểu tóccủa ta! Ánh mắt tàn bạo của nó bộc lộ tin tức như vậy.
Đại Mao vỗ cánh, kêu một tiếng khinh thường khe khẽ, nó ngày thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-nhe-cut-roi/1902314/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.