trên đời này không thể ai ai cũng thích mình, không thể ép buộc được.
Những người dân chất phác trong xóm nhỏ chưa bao giờ gặp một người như từ trên trời xuống phàm trần như thế.
Thân mình mảnh mai như liễu, vòng eo thon nhỏ duyên dáng, băng cơ ngọc cốt,trắng nõn trắng nà, mắt sáng như sao, mày liễu mũi quỳnh, môi hồng răngtrắng, chỗ nào cũng đẹp như tranh, nhìn đâu cũng thấy cuốn hút. Còn tóctrắng mắt tím khác hẳn người thường, bớt đi một chút khói lửa nhân gian, thêm một chút tuyệt trần thoát tục, làm cho người ta hoảng hốt như gặptiên bay trên trời, lại tưởng nhìn thấy yêu tinh trong rừng sâu.
Nàng thật sự không phải người đúng không? Là tiên nữ? Hay là yêu tinh tuyết? Theo lý mà nói thì giờ không phải mùa đông, hẳn là sẽ không xuất hiệnyêu tinh tuyết đúng không…
Người dân trong thôn vừa đoán mò vừa che chở người già trẻ nhỏ nhà mình, duytrì khoảng cách ba thước cảnh giác nhìn Hề Hề chằm chằm.
Mà yêu tinh tuyết trong ảo tưởng của mọi người lúc này đang thừ người nhìn mặt nước, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng của mình.
Vì sao nàng lại biến thành thế này?
Hề Hề đứng bên hồ nước ở đầu thôn, trợn mắt há mồm nhìn bóng người phản chiếu trên mặt nước, khó hiểu trăm bề.
“Nhị Nha, thì ra ta thật sự là con của mẹ.” Một lúc lâu sau, Hề Hề ngơ ngách nhìn Nhị Nha nói. Nàng biến thành giống mẹ y hệt rồi.
“Ngao…” Nhị Nha vẫy đuôi tán thành.
Hề Hề nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-nhe-cut-roi/1902315/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.