“Tự chia ly, tâm khó bỏ, một chút tương tư bao giờ mới dứt? Tay áo phất lên lan can tuyết phủ. Suối còn nghiêng, núi còn đổ, người đã đi… người đãđi…”
Cứ như vậy, Hề Hề biến mất trong thế giới của hắn.
Thật ra ngay sau khi tỉnh táo lại hắn đã hối hận.
Những lời nói bộc phát trong lúc vô tình ngay cả chính mình còn cảm thấy như bị dao cắt qua tim, nói chi đến nha đầu ngốc kia?
Hề Hề thuần khiết sao có thể làm chuyện như vậy! Cuối cùng sự thật chứngminh, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ trách ngay lúc đó hắn quá mức chắn chắn, quá mức tự tin, đã quen nàng không rời không bỏ, lại bị ghen tị làm mờ mắt, đúng vậy, hắn vừa ghen tị vừa sợ hãi tình cảm giữa nàngvà Phỉ Mặc. Hắn để ý sự săn sóc của nàng với Phỉ Mặc, để ý sự thân mậtgiữa nàng và Phỉ Mặc, cho nên mới nói những lời tuyệt tình như vậy, mặccho không hỏi rõ tình hình.
“Cút!”
“Ngươi nghe không hiểu sao? Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, lập tức, ngay lập tức biến mất trước mắt ta!”
Hắn không cách nào tin rằng những lời nói tuyệt tình, tàn nhẫn như vậy từ chính miệng hắn phát ra.
Nếu lúc đó hắn có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút có lẽ hắn có thể hỏi rõ ràng hơn, có lẽ nàng vẫn còn ở bên hắn.
Chỉ là, mọi chuyện trên thế gian thường hay như vậy, có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Thời niên thiếu không hiểu thế nào là quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-nhe-cut-roi/1902313/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.