Trước mặt là một chuỗi hạt hoàn chỉnh không hề hư hao tổn hại gì.
Nhưng đây không phải điều khiến Minh Châu kinh ngạc mà thứ làm cô hoảng hốt chính là mối thắt của nó. Giống hệt mối thắt trên chuỗi hạt năm xưa Thế Trường đã tặng cho cô.
Cô nhớ năm đó anh rất đắc ý nói với cô rằng mối thắt trên chuỗi hạt là do anh tự nghĩ ra, làm theo cách nào mối thắt sẽ lận ngược vào trong khiến chuỗi hạt trông đẹp mắt hơn.
Sau này Thế Trường phá hủy chuỗi hạt trong cơn tức giận, làm sao anh kịp nhận ra điểm đặc biệt của nó chứ?
Như vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Anh đã khôi phục trí nhớ rồi.
Minh Châu siết chặt chuỗi hạt trong tay, hạt châu ghim vào da thịt khiến cô cảm thấy hơi đau.
Thế Trường để lại hết tài sản của anh và cả quyền nuôi con cho cô là vì đang chuộc tội sao?
Minh Châu cảm thấy thật châm chọc. Nếu anh đang chuộc tội, vậy chẳng phải lời Thế Nam nói là sự thật, anh đã sai Minh Ngọc tới giết cô, sau khi nhớ ra mọi chuyện mới hối hận.
Nếu sự thật là thế, cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh.
Minh Châu thẫn thờ bước ra khỏi phòng ngủ của Thế Trường, khi tới phòng khách thì đụng phải quản gia đang từ bên ngoài trở về.
“Cô Minh Châu, trông sắc mặt của cô kém quá.”
Quản gia lo lắng hỏi. Minh Châu lắc đầu nói:
“Tôi không sao.”
Dừng một chút, cô lại hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480153/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.