Túc Mạch đẩy ngã Thế Trường, sau đó ôm lấy đầu của chính mình ngồi xổm xuống lẩm bẩm:
“Nếu lúc đó tôi dùng hết khả năng đưa cô ấy đi thì tốt rồi. Rõ ràng tôi có thể, nhưng tôi vẫn trơ mắt nhìn anh cướp mất cô ấy. Tôi cũng là kẻ hại chết Minh Châu!”
Thế Trường cảm thấy trái tim của mình vỡ nát rồi, anh phẫn nộ gào lên:
“Các người đều hùa nhau gạt tôi, tôi không tin!”
Chắc chắn là Minh Châu muốn rời khỏi anh nên mới cấu kết với Túc Mạch nói dối để anh tin cô đã chết, sau đó cô sẽ cao bay xa chạy với anh ta để anh vĩnh viễn không còn gặp lại cô nữa.
Đúng, chắc chắn là vậy.
Thế Trường không ngừng tự trấn an bản thân, chỉ có thế anh mới tiếp tục chờ mong một ngày nào đó Minh Châu sẽ tha thứ cho anh.
Hiện tại mặc kệ cô ở bên ai, chỉ cần cô còn sống là anh đã cảm thấy đủ rồi.
Nhưng quản gia đi ra, lời ông ấy nói trực tiếp phá nát ảo tưởng của Thế Trường:
“Cô Minh Châu vừa làm phẫu thuật sinh mổ, ở bụng có vết thương chưa lành. Trong lúc cậu chủ hôn mê, tôi đã nhờ phía cứu hộ dồn hết sức lực tìm kiếm cô ấy rồi nhưng không vớt được gì cả. Có lẽ... có lẽ cô Minh Châu đã bị đám cá trong biển rỉa sạch rồi, máu tươi chính là thứ mồi dễ dàng dẫn dụ cá tới nhất. Cô Minh Châu nhất định đã chết mất xác rồi.”
Chết mất xác!
Thế Trường hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480136/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.