Minh Châu há to miệng hít thở không khí, lúc này đây cơn đau đớn như xé da xé thịt đang tra tấn thể xác và tinh thần của cô.
Cô nhắm chặt đôi mắt của mình lại, thù hận làm cô tăng thêm sức mạnh. Ông trời tuyệt đối không dồn người lương thiện vào đường cùng, kẻ ác cũng không thể nhởn nhơ sống tự tại.
Đau khổ mà cô phải chịu hôm nay, ngày sau Thế Trường và Minh Châu đều phải lãnh đủ.
Taxi chạy đến bên bờ biển, mắt thấy sắp đến gần địa điểm đã hẹn trước với Thế Nam thì không biết từ đâu ra mười mấy tên vệ sĩ xông tới chặn đầu xe.
Minh Châu quay đầu lại nhìn thì thấy Thế Trường bước ra từ trong một chiếc xe, trái tim của cô lập tức co thắt lại, cảm giác tuyệt vọng ập tới.
Tại sao vậy?
Cô đã rất cố gắng rồi, tại sao vẫn bị tên ác ma kia đuổi kịp?
“Minh Châu, theo anh về bệnh viện xử lý vết thương đi được không? Em đã chảy rất nhiều máu rồi, không thể kéo dài thêm được đâu.”
Thế Trường cố nén khó chịu trong người xuống lê từng bước chân nặng nề tới trước mặt Minh Châu, hạ giọng cầu xin cô.
Minh Châu nhìn anh với ánh mắt châm chọc, hỏi ngược lại:
“Anh muốn bắt tôi về đã trả thù cho người trong lòng anh chứ gì? Đừng mơ!”
Minh Châu cắn răng leo lên bãi đá ngầm bên cạnh, phía dưới sóng biển ào ạt trông vô cùng hãi hùng khiếp vía.
Hiện giờ ca nô của Thế Nam vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480134/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.