“Anh Thế Trường, anh và chị Minh Châu đã ly hôn rồi, khi nào chúng ta mới có thể...”
Minh Ngọc thẹn thùng ấp úng dựa vào trong ngực Thế Trường nhỏ giọng hỏi.
Tuy cô ta chỉ nói một nửa là dừng nhưng anh ta vẫn hiểu rõ ý đồ của cô ta.
Tuy nhiên bây giờ anh đã không thể đồng ý kết hôn với cô ta nữa rồi.
Thế Trường nhẹ nhàng đẩy Minh Ngọc ra, ánh mắt của anh tràn ngập áy náy, sau cùng nghiêm túc nói:
“Xin lỗi Minh Ngọc, anh không thể ở bên em được.”
“Tại sao?”
Minh Ngọc hoảng hốt hô to.
Chẳng lẽ anh vì Minh Châu nên mới không muốn cưới cô ta?
Minh Ngọc cứ tưởng mình ép Minh Châu rời đi rồi thì sẽ không còn ai xen vào tình cảm của cô ta và Thế Trường nữa, nhưng không ngờ anh lại cự tuyệt cô ta.
Minh Châu Minh Châu! Tại sao cô giống âm hồn bất tán đeo bám cô ta mãi vậy? Loại người như cô nên sớm chết mới đúng.
Bên cạnh, Thế Trường nhìn ra bóng đêm dày đặc bên ngoài, trong lòng lại nghĩ Minh Châu có bệnh quáng gà, không biết lúc này cô có ngoan ngoãn ở nhà không hay lại chạy loạn bên ngoài rồi. Cô cố chấp như vậy, chắc chắn sẽ không biết tự chăm sóc mình đâu.
Thế Trường cười khổ, mất đi rồi anh mới biết quý trọng, Minh Châu nói không sai, anh là một tên khốn!
“Minh Ngọc à, có lẽ anh đã thích Minh Châu rồi, anh muốn đi tìm cô ấy.”
Minh Ngọc trợn to mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480122/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.