Minh Châu nhìn đĩa bánh nghi hoặc hỏi:
“Nhưng anh ấy đâu gọi bánh ngọt.”
Kiều Thư tặc lưỡi nói:
“Cái này là tặng, không phải bán.”
Nghe vậy Minh Châu càng khó hiểu hơn, bình thường Kiều Thư vô cùng keo kiệt, đừng nói tặng bánh ngọt cho khách, chiết khấu thôi cũng kỳ kèo cả buổi. Nhưng thân là phục vụ, cô vẫn bưng đĩa bánh ra cho Túc Mạch.
“Túc Mạch, chị chủ của quán tặng bánh cho anh. Anh ăn thử xem, ăn xong tôi mới báo cáo kết quả với chị chủ được.”
Minh Châu mỉm cười đặt bánh trước mặt Túc Mạch.
Anh ta vui vẻ nhận lấy, tay cầm muỗng múc bánh bỏ vào miệng, nhưng mắt thì cứ dán chặt lên mặt Minh Châu.
Vốn dĩ anh ta chỉ có hảo cảm với cô, biết có đã có chồng rồi cũng không sinh ra ý nghĩ vượt mức. Nhưng sau khi biết tin cô ly hôn, tình cảm cố gắng bị che giấu tận đáy lòng không ngừng phun trào ra ngoài.
Nhưng anh ta không dám nóng vội tỏ tình ngay lúc này vì sợ cô sẽ phản cảm, cho nên chỉ có thể đi đường vòng bắt đứa em họ mở quán cà phê cho cô vào làm việc.
“Sao hả, ngon không?” Minh Châu hỏi.
“Cũng được.”
Túc Mạch nhấp một ngụm cà phê, sau đó hỏi:
“Nghe nói em và Thế Trường đã ly hôn rồi?”
Minh Châu nghe vậy thoáng sửng sốt một lúc, sau đó lại xấu hổ cong môi gượng cười. Nếu có thể, cô muốn chôn vùi đoạn ký ức đó xuống mồ sâu vĩnh viễn, cũng hy vọng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480123/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.