Nếu là trước đây, Thế Trường sẽ rất vui vẻ khi nhận được điện thoại của Minh Ngọc, nhưng bây giờ, nhìn Minh Châu đang nằm trong lòng ngực của mình, anh lại thoáng do dự.
“Ai gọi cho anh kìa.”
Giọng nói khàn khàn vì trải qua trận mây mưa kịch liệt của Minh Châu vang lên, Thế Trường dứt khoát tắt nguồn điện thoại rồi vùi mặt vào hõm vai cô, nói:
“Chỉ là cuộc gọi quảng cáo thôi.”
“Ừm.”
...
Sau khi về nhà, Thế Trường mới gọi lại cho Minh Ngọc, hiển nhiên cô ta đã có điều bất mãn.
“Anh Thế Trường, sao anh không bắt máy cuộc gọi của em?”
Thế Trường hơi nhíu mày đáp:
“Vừa rồi anh bận việc.”
“Được rồi, em không truy cứu chuyện anh làm lơ anh nữa. Lần này gọi tới là vì em muốn báo cho anh một tin tức tốt đấy.”
Giọng nói của Minh Ngọc nghe cực kỳ kích động.
“Tin tức gì?”
Gần đây anh luôn nghe Minh Ngọc giận dỗi bực tức các thứ, hiếm khi nghe cô ta nhắc tới chuyện tốt.
“Anh Thế Trường, em sắp được về nước rồi.”
Thế Trường ngạc nhiên hỏi:
“Thật sao? Còn bên ông nội?”
“Vì mẹ em đã đi cầu xin ông nội, nói rằng em cũng là con gái của ba em nên ông cụ đã mềm lòng.”
“Vậy à? Khi nào em về thì nói với anh, anh sẽ đi đón em.”
“Ngày mốt đó.”
“Sao nhanh thế?”
“Hì hì...”
Giọng cười ngọt ngào của Minh Ngọc truyền tới, cô ta nũng nịu nói:
“Bởi vì em muốn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480110/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.