Nghe thấy giọng của Thế Trường, Minh Châu thoáng giật mình.
Cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ quay lại tìm mình.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó Minh Châu đã giấu chuỗi hạt mình vừa tìm được vào túi quần, hiện giờ trời đã tối đen, mắt cô đã không còn nhìn thấy gì, lỡ như chuỗi hạt bị Thế Trường cướp lấy rồi vứt đi một lần nữa, cô cũng không biết nó rơi ở đâu mà tìm.
Thế Trường không hề chú ý tới hành động lén lút của Minh Châu, bởi vì trời đã bắt đầu nổi gió lớn, từng hạt mưa tí tách rơi xuống đầu anh, mắt thấy trời sắp đổ mưa to, anh dứt khoát nắm tay cô kéo đi.
Thế nhưng cánh tay của anh bị ghì lại, anh cau mày nhìn cô, hỏi:
“Sao không đi?”
“Xin... xin lỗi, em vị trật chân rồi.”
Minh Châu cắn môi, vành mắt đỏ lên giống hệt một con thỏ nhỏ bị dọa sợ. Thế Trường vừa bực vừa tức, quát mắng:
“Tôi đã kêu cô đừng tìm món đồ rác rưởi kia rồi mà cô vẫn tìm, bây giờ thì hay rồi ha?”
Dứt câu Thế Trường cúi người xuống bế Minh Châu lên, cô hoảng hốt giãy giụa theo bản năng, bên tai bỗng vang lên giọng nói hung ác của anh:
“Cô còn dám lộn xộn nữa là tôi ném cô xuống đấy.”
Gió càng lúc càng lớn, sấm chớp rền trời, Minh Châu sợ hãi ôm lấy cổ của Thế Trường, anh thấy vậy cười nhạo:
“Tôi còn tưởng cô kiên cường lắm, hóa ra cũng sợ sấm sét.”
Minh Châu cắn môi cãi lại:
“Sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480109/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.