Thế Trường lôi Minh Châu ra khỏi nơi tổ chức tiệc, cả quá trình cô đều im lặng không mở miệng.
Minh Châu lén lút nhìn Thế Trường thì thấy sắc mặt của anh đã khá hơn vừa rồi rất nhiều, trong lòng cô cũng thở phào một hơi.
Cô thích anh nhưng cũng sợ anh. Sợ anh khiến cô chịu nhục nhã trước mặt đám đông. Cô không muốn trải qua tình huống xấu hổ đó thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà may mắn anh đã kéo cô rời đi.
Minh Châu nắm chặt chuỗi hạt trong tay, thầm nghĩ có lẽ nó thật sự mang lại khởi đầu tốt đẹp cho anh và cô.
Trong đầu suy nghĩ miên man, Minh Châu không chú ý đụng vào lưng của Thế Trường, anh cau mày quay lại nhìn cô, sau đó tầm mắt rơi xuống chuỗi hạt trong tay cô.
Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, không nói hai lời đoạt lấy chuỗi hạt.
Minh Châu hoảng hốt buộc miệng thốt lên:
“Trả cho em.”
Thế Trường chỉ muốn cướp lấy chuỗi hạt để nhìn thử đồ mà người đàn ông khác đưa cho Minh Châu có gì hay ho, nhưng thấy cô nóng vội đòi lại như vậy, ngọn lửa ghen tuông lại cuồn cuộn bốc lên trong tâm trí anh.
“Trả cho cô à? Nằm mơ đi!”
“Thế Trường anh làm gì vậy? Cầu xin anh trả nó cho em đi được không?”
“Cầu xin tôi?”
Thế Trường trợn mắt sửng sốt, anh không ngờ cô lại coi trọng đồ do Túc Mạch tặng đến vậy, rõ ràng hai người chỉ mới quen biết nhau thôi mà?
Chẳng lẽ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480108/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.