“Minh Châu, anh cầu xin cho em cả đời bình an.”
Đó là câu Thế Trường đã từng nói với Minh Châu khi tặng cô chuỗi hạt này.
Minh Châu nhìn nó, khóe môi hơi cong, vành mắt lại không khỏi đỏ lên.
Cô vốn cho rằng chuỗi hạt mất chính là điềm báo cô nên chấm dứt đoạn tình cảm đau khổ với Thế Trường, bây giờ nó quay về bên cô, có khi nào là một dấu hiệu tốt không?
Minh Châu ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sao, cô mỉm cười nói:
“Cảm ơn anh, Túc Mạch.”
Minh Châu ôm chuỗi hạt vào lòng, dịu dàng ngắm nhìn nó như đang nhìn báu vật trân quý nhất trên đời.
Mà ở nơi xa, Thế Trường thấy cô nhận đồ từ Túc Mạch, biểu cảm lại vui vẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng tức khắc hụt hẫng.
Chỉ mới quen biết thôi, sao cô lại nhận quà từ người đàn ông khác, hơn nữa còn cười ngọt ngào với anh ta nữa chứ?
Cô đã từng cười với anh như vậy chưa?
Làm như nhận ra tầm mắt của Thế Trường đang nhìn về phía Minh Châu và Túc Mạch, khách khưa xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
“Cô biết tại sao vừa rồi cậu Túc Mạch lại đuổi vợ chồng ông Dương ra ngoài không?”
“Hình như là vì cô ả Minh Châu kia đấy. Chậc, thủ đoạn của cô ta quá cao siêu, vừa mới gài bẫy để Thế Trường cưới cô ta xong chưa được bao lâu đã quyến rũ con trai của chủ tịch tập đoàn TM. Đúng là hồ ly tinh chuyển thế mà!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480107/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.