Chỉ một thời gian không gặp, An Thiếu Sâm trông có vẻ không ổn lắm. Vành mắt anh ta thâm xì, khí sắc trông có vẻ không tốt lắm, trên người còn tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.
Vào giây phút nhìn thấy Mặc Tinh, ánh mắt trống rỗng của anh ta sáng lên từng chút một: "Mặc Tinh? Sao cô lại ở đây?"
Với thân phận của tập đoàn An Thị, bọn họ hoàn toàn không cần tới đây thông báo tuyển dụng. Nhưng từ sau khi biết Mặc Tinh chính thức ở bên Tiêu Cảnh Nam, anh ta không có cách nào tập trung làm việc, Sơ Tuyết liền tạm thời tìm một việc gì đó cho anh ta.
"Tại sao tôi ở đây, không cần thiết phải báo cáo với anh nhỉ?" Mặc Tinh nhíu mày, vượt qua anh ta đi tiếp.
An Thiếu Sâm bước nhanh vài bước, sau đó bắt được tay cô từ đằng sau, ánh mắt dính chặt lên người cô: "Mặc Tinh, chúng ta nói chuyện tử tế đi."
Anh ta thở dài, đáy mắt có sự bất đắc dĩ, cũng có bi thương.
Người phụ nữ trung niên đi cùng An Thiếu Sâm mắt nhìn mũi, lẳng lặng làm người trong suốt.
"Anh An đã là người có vị hôn thê rồi, vả lại nơi này còn có nhiều người đang nhìn như này, nếu anh không muốn ầm ĩ ra rồi xấu mặt, thì hãy thả tay tôi ra ngay lập tức." Mặc Tinh hờ hững nói.
An Thiếu Sâm không buông tay, anh ta thấp giọng nói: "Chỉ là ngồi xuống rồi nói chuyện cùng tôi thôi, yêu cầu này có quá đáng không?"
"Đối với người khác thì không quá đáng, nhưng đối với tôi mà nói thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923375/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.