Nghe thấy vậy, Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn Mặc Lôi, buông anh ấy ra, lùi về sau một bước. Không nói chuyện, nhưng thái độ đã rất rõ ràng rồi.
"Mẹ nó, anh... vẫn không chịu buông tha cho Tinh Tinh sao?" Mặc Lôi cầm lấy tay của Thủy Thanh Lan, vô cùng vất vả đứng lên, tơ máu trong mắt gần như muốn hóa thành máu tươi chảy ra: "Họ Tiêu kia, có phải mày cứ phải giết chết Tinh Tinh thì mới chịu buông tay không?"
Anh ấy giãy dụa muốn tiến lên, nhưng bởi vì cánh tay và đùi đều đã bó thạch cao, hành động không tiện, nên đã bị Thủy Thanh Lan ngăn lại.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nắm tay lại, nơi trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, bị đè nén đến cực điểm, mỗi một ngụm hô hấp đều cực kỳ khó khăn.
Anh liếm cánh môi hơi khô: "Chuyện giữa tôi và cô ấy, chúng tôi sẽ tự xử lý tốt."
Dưới câu nói này, lý trí của Mặc Lôi biến mất gần như không còn: "Xử lý tốt cái rắm! Tiêu Cảnh Nam, con mẹ nó mày đừng tưởng mày là người nhà họ Tiêu thì ông đây không làm gì được mày!"
Lúc đi, anh ấy và Thủy Thanh Lan đều đi vội, lúc đó người sau đang gọt hoa quả, chưa kịp để con dao gọt hoa quả trong tay xuống.
Anh ấy sắc mặt hung dữ cướp con dao gọt hoa quả trong tay cô ấy, sau đó trong tiếng hét của cô ấy, nhảy đến trước người Tiêu Cảnh Nam, con sao để đối diện cái bụng của Tiêu Cảnh Nam.
"Ông đây hỏi lại mày một câu, có buông tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923341/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.