Tiêu Cảnh Nam vượt qua Lục Ngôn Sầm, ánh mắt dừng ở trên người Mặc Tinh, nhưng dừng lại một chút như vậy, bác sĩ y tá đã đẩy Mặc Tinh ra khỏi phòng bệnh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt của anh.
"Mạo muội hỏi một chút, nghe nói khoảng thời gian trước tổng giám đốc Tiêu vừa từ chối sự tự tiến cử của cô Mặc, sao hôm nay..." Lục Ngôn Sầm không nói tiếp, anh ấy chỉ khom lưng, nhặt áo bệnh nhân đã bị xé xách ở trên sàn nhà lên, ý ngoài lời nói đã rất rõ ràng.
Tiêu Cảnh Nam cầm lấy chiếc áo bệnh nhân từ trong tay anh ấy, mày khẽ nhíu, hoàn toàn không có ý muốn giải thích, chỉ đi sang phải hai bước, tính vòng qua anh ấy.
Nhưng Lục Ngôn Sầm cũng bước sang phải hai bước, chặn đường đi của anh.
"Phiền bác sĩ Lục tránh ra." Tiêu Cảnh Nam nói khách khí, nhưng đáy mắt đã hiện lên ý lạnh.
"Tôi không tránh ra được." Má lúm đồng tiền bên khóe miệng Lục Ngôn Sầm rất nông, có chút trêu tức và trào phúng: "Một người có thể làm ra hành vi cầm thú đối với bệnh nhân, ai biết đến phòng cấp cứu rồi thì sẽ làm ra những gì!"
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn anh ấy, đôi mắt dần ngưng kết thành băng.
"Nếu tổng giám đốc Tiêu muốn để tôi tiếp tục chữa chân cho cô Mặc, tốt nhất là nghe lời tôi." Lục Ngôn Sầm chỉ vào cái ghế: "Ở lại chỗ này. Dù sao thì cho dù anh có đến phòng cấp cứu thì cũng không giúp được gì, cho dù giúp đỡ, cũng chỉ làm trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923340/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.