Tiêu Dật không thể nhất thời dừng ngay được dòng nước kia, ngón tay ở phía dưới đó của Trình Kiệt lại vẫn cứ không ngừng kích thích cậu, thật ra triệu chứng này cũng rất là bình thường mà thôi, khi xuất ra xong cái thứ đó liền sẽ có cảm giác muốn tiểu, là tại Trình Kiệt xấu xa trêu ghẹo cậu cho nên cậu mới không kiềm chế được mà tiểu ra. Tiêu Dật bây giờ thật sự rất muốn khóc, chính là bị Trình Kiệt làm cho xấu hổ cùng tức giận đến muốn khóc, Trình Kiệt đây là đang ức hiếp cậu. Khi Tiêu Dật đã xong rồi, Trình Kiệt vẫn không chịu thu tay lại, lại cứ đứng nguyên tư thế như vậy mà buông lời xấu xa:
“Tiểu Dật có muốn nữa không? Anh buông tay ra đã được chưa? Tiểu Dật vẫn còn muốn đi sao?”
Tiêu Dật xấu hổ gương mặt đỏ bừng, chẳng biết ở hoàn cảnh này nên nói cái gì là hợp lý nhất nữa:
“Anh… anh… không muốn nhìn thấy anh nữa…”
Trình Kiệt cười tà, dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên cánh môi giống như một thứ quả chín mọng của Tiêu Dật:
“Tiểu Dật của anh rất đẹp”
Sau đó Tiêu Dật liền nghiêng đầu không muốn đối diện với bãi chiến trường ở dưới chân mà mình vừa mới gây ra. Trình Kiệt cúi người nhấc bổng Tiêu Dật lên trên tay, gương mặt của hắn bây giờ cực kỳ đáng ghét, đáng ghét hơn nữa là lời nói kia của hắn:
“Tiểu Dật của anh khắp người đều là bảo, ngay cả những thứ này nọ bắn ra cũng đều là bảo, anh đều yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030791/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.