Nhờ vào miệng của thím Trân mà từ đầu xóm đến cuối xóm đều biết Tiêu Dật ở trên thành phố mở một tiệm cà phê ba tầng rất lớn, còn có xe hơi sang trọng, nói chúng trở thành người có tiền rồi cho nên mấy ngày nay cậu ở nhà thỉnh thoảng sẽ lại có vài người lân la đến nhà chơi, đến chơi không còn không nói đằng này còn dẫn theo cả con gái rồi cháu gái, cũng khó trách bây giờ cậu là người đã ly hôn rồi, lại có điều kiện tốt như thế, mấy người này không tranh thủ một chút mới là lạ đó.
Tiêu Dật lười tiếp khách cho nên sáng hôm đó liền dắt Tiêu Kỷ Mặc đi ra ngoài chợ chơi, bây giờ là hai mươi tám tết rồi Trình Kiệt cũng đã được nghĩ làm, cậu không biết hắn hiện tại đang làm cái gì nên mới vừa dắt tay Tiêu Kỷ Mặc vừa gọi điện cho Trình Kiệt. Đối phương bên kia có lẽ vẫn còn đang ngủ vì thế lúc này trong giọng nói còn mang theo tia ngái ngủ rõ ràng.
“Trình Kiệt anh vẫn còn ngủ sao, mấy giờ rồi còn không thức dậy đi” Tiêu Dật ở bên này phải nói lớn hơn một chút vì không khí ở đây rất náo nhiệt.
Trình Kiệt nghe được giọng nói của Tiêu Dật trong lòng vô cùng ấm áp, vốn dĩ vẫn còn đang trong trạng thái buồn ngủ cũng phải tỉnh táo hơn:
“Tiểu Dật, em đang ở đâu thế?”
Tiêu Dật nắm chặt tay Tiêu Kỷ Mặc chậm rãi bước đi:
“Đang ở chợ tết, anh cũng nên dậy đi ra ngoài chơi đi, không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030790/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.