Tiếng điện thoại liên tục réo vang, căn phòng nhỏ có một người nằm ngủ trên giường nhíu mày, phải mất một lúc người nọ mới có thể nặng nề với tay lấy điện thoại ở trên đầu giường đưa lên tai nói chuyện.
“Tiểu Dật, Kỷ Mặc mất tích rồi”
Tiêu Dật vẫn còn dư âm của việc ngày hôm qua dầm mưa, đầu óc choáng váng đau ê ẩm vừa nghe thấy lời mẹ Tiêu nói liền ngay lập tức ngồi dậy khiến cho tầm nhìn phía trước cũng bị vô số những đốm đen che phủ, trong nhất thời vẫn chưa thể nhìn rõ được cảnh vật trong phòng:
“Mẹ nói cái gì?”
Mẹ Tiêu vừa mới nhận được điện thoại của cô giáo ở nhà trẻ của Tiêu Kỷ Mặc hỏi tại sao hôm nay không thấy Tiêu Kỷ Mặc tới lớp liền hốt hoảng ngay lập tức gọi báo ngay cho Tiêu Dật:
“Ngày hôm nay mẹ đưa Kỷ Mặc tới cổng trường, nó nói muốn tự mình đi vào lớp học, vừa mới rồi cô giáo lại gọi nói không có Kỷ Mặc ở trong lớp… này là lỗi của mẹ… là lỗi của mẹ, nếu Kỷ Mặc có chuyện gì…”
Mẹ Tiêu ở bên này vừa khóc vừa tự trách cứ bản thân, Tiêu Dật trong lòng cũng rối như tơ vò:
“Mẹ à, không có chuyện gì đâu, con sẽ đi tìm Kỷ Mặc”
…
“Kỷ Mặc mau thức dậy đi”
Trình Kiệt đưa tay sang bên cạnh khẽ lay Tiêu Kỷ Mặc tỉnh dậy, Tiêu Kỷ Mặc khẽ co người lại nhíu mày chậm rãi mở mắt ra, cậu phát hiện không gian xung quanh rất xa lạ không có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030708/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.