Tiêu Kỷ Mặc vừa nghe thấy giọng nói của Tiêu Dật liền không kìm được xúc động, cậu rất nhớ ba của mình từ đó đến giờ cậu chưa rời xa ba của mình lâu như thế cả:
“Ba ơi, khi nào ba mới tới?”
Tiêu Dật ở bên này sốt ruột lo lắng:
“Khỉ con, con đang ở đâu thế?”
Tiêu Kỷ Mặc liên tục hỏi Tiêu Dật sắp lên với cậu hay chưa, thế cho nên những lời Tiêu Dật hỏi cậu đều không trả lời. Tiêu Dật cố gắng trấn an Tiêu Kỷ Mặc:
“Khỉ con, con đừng khóc, con hiện tại đang ở đâu?”
Tiêu Kỷ Mặc nức nở, giọng nói nghẹn ngào nhìn về phía vòng xoay ngựa gỗ kia:
“Ngựa gỗ…”
Tiêu Dật không hiểu Tiêu Kỷ Mặc nói gì cả, cậu cố gắng hỏi lại thật kỹ:
“Kỷ Mặc, con đi cùng ai thế?”
Tiêu Kỷ Mặc liếc nhìn sang phía Trình Kiệt:
“Là chú bảo vệ ở trường a”
Tiêu Dật nhíu mày:
“Bảo vệ ở trường?”
Tiêu Kỷ Mặc mếu máo:
“Ba ơi ngày mai ba lên sớm có được không, con rất nhớ ba”
Trình Kiệt đưa tay giật lấy điện thoại của Tiêu Kỷ Mặc đưa lên tai nghe:
“Tiêu trưởng thôn…”
Tiêu Dật giật mình khi nghe thấy giọng nói của Trình Kiệt, Trình Kiệt thấy đối phương đột nhiên im lặng liền nhếch môi tiếp lời:
“Đứa nhỏ này tôi vừa nhìn liền cảm thấy thích thú nên đưa nó đi chơi một chút, đến bây giờ mới chợt nhớ ra rằng còn chưa nói cho Tiêu trưởng thôn một tiếng”
Tiêu Dật có dự cảm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030710/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.