Tống Tri Hành nghe thấy những lời nói nức nở này của cô thì trong lòng đầy xót xa. Rốt cuộc những ngày qua cô đã phải chịu đựng những gì chứ?
“Không sao rồi Mộng Dao. Em không sao rồi, có anh đây. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau đó anh nhìn khắp người cô, nhìn thấy những vết thương bầm tím trên người cô. Anh cảm thấy vô cùng tự trách bởi vì sự chậm trễ của bản thân mới khiến cho cô ra nông nỗi này.
Nếu như anh sớm phát hiện ra người đó là Từ Tuấn. Nếu như anh sớm biết được hắn sẽ đưa cô đến đây thì anh đã ngay lập tức bất chấp tất cả mà lao đến đây giải cứu cho cô rồi.
Phó Nhược Hằng đứng ở một bên yên lặng quan sát. Những lúc như vậy anh mới nhận ra là Tống Tri Hành thương Mộng Dao đến như thế nào.
Có lẽ trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm Tống Tri Hành. Gây khó dễ cho anh vì nghĩ anh không xứng với Mộng Dao. Nhưng đến bây giờ anh mới thấy Tống Tri Hành quả thật là người đàn ông đáng tin tưởng, đáng để cho Mộng Dao dựa dẫm cả đời này.
Anh sai thuộc hạ đi chuẩn bị cho Mộng Dao một bộ quần áo mới để mặc. Tống Tri Hành cẩn thận xát trùng vết thương cho Mộng Dao. Nhìn vết thương rỉ máu mà anh xót xa vô cùng.
Anh vừa thổi vừa đắp thuốc cho cô. Từ Tuấn nhìn thấy sự cẩn thận của Tống Tri Hành dành cho Mộng Dao, anh lại đột nhiên nhớ đến hình ảnh trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479500/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.