Vì sợ đi trực thăng thì Từ Tuấn sẽ phát hiện ra nên Tống Tri Hành và Phó Nhược Hằng chỉ đành đi ca nô. Trên tay anh là khẩu súng đã được lên đạn sẵn.
Chiếc ca nô dừng lại ở một nơi cách xa ngôi nhà trên đảo của Từ Tuấn. Tống Tri Hành sợ đánh động đến một kẻ thông minh như Từ Tuấn. Cho nên anh liền xung phong đi trước.
Mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng. Anh đi đến chỗ bác trưởng thôn, người trước đây đã giúp đỡ anh theo đuổi lại vợ trước.
“Ô, thật thế hở? Tôi không ngờ cậu thanh niên đẹp trai đó mà lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.”
“Bác giúp cháu một chút. Đi thám thính xem anh ta có ở trong đó hay không? Mọi người đừng đánh rắn động cỏ.”
“Để ta kêu con gái ta đi cho nó đỡ nghi ngờ.”
“Vâng.”
…
“Đừng khiến cho em phải hận anh.”
Câu nói này của cô khiến cho trái tim Từ Tuấn đau nhói. Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?
Trước đây mỗi khi ở bên cạnh anh cô đều mỉm cười rất vui vẻ. Đó là lý do anh cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa.
Còn bây giờ thì sao? Chính anh lại là người cho cô rơi nước mắt, chính anh lại khiến cho người con gái anh yêu phải đau lòng. Cô nói cô hận anh, đó chính như là mũi dao đâm vào trong tim anh.
Đó chưa bao giờ là điều anh muốn cả.
“Dao Dao, em đừng như vậy…”
“Cốc! cốc!”
Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479499/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.