Đến sáng ngày hôm sau, Tống Tri Hành mới có thể lờ mờ tỉnh dậy. Anh chỉ nhìn thấy bên cạnh anh có Văn Lực.
Nguyên cả một ngày hôm qua anh đứng dưới trời nắng nên dù đã được ngủ một giấc lấy lại sức thì anh vẫn cảm thấy đầu giống như một tảng đá đè nặng lên.
Cũng đúng thôi, lần trước đầu anh bị chấn thương vẫn chưa kịp hồi phục anh đã chạy đến đây.
Như vậy là hôm qua anh đã ngất trước cửa nhà Mộng Dao sao?
Vậy mà anh lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Như vậy có nghĩa là Mộng Dao vẫn chẳng thèm đoái hoài gì đến anh sao?
Một cảm giác xót xa dâng trào trong người Tống Tri Hành. Liệu anh còn có cơ hội nào để quay trở về bên cạnh cô hay không?
Văn Lực lúc này cũng bị cái trở mình của Tống Tri Hành làm cho thức giấc. Nhìn thấy Tống Tri Hành thực sự tỉnh dậy khiến cho cậu vui như phát khóc.
Anh vội ngồi dậy ôm chầm lấy Tống Tri Hành khiến cho anh muốn nghẹt thở đến nơi.
“Chủ tịch, anh tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng là ngài đi luôn rồi. Nếu thế thì Tiểu Giai Nghi mồ côi cha sao?”
“Tôi chưa có chết… nhưng cậu mà còn ôm nữa thì tôi chết thật đó.”
Lúc này Văn Lực mới nhận ra là cậu ôm Tống Tri Hành có hơi quá chặt. Cậu mới chịu buông anh ra, Tống Tri Hành ho sặc sụa.
“Cậu ghét tôi thì nói chứ không cần phải làm như vậy.”
“Trời nịnh giám, tôi không có cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479468/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.