Cậu bế theo Giai Nghi, men theo con đường mòn đi xuống phía bên dưới, nơi có một ít nhà dân sống được vài hộ gia đình để xin miếng nước uống.
Những người ở đây lúc đầu thấy cậu mặc vest thì cũng thấy rất kỳ lạ vì bọn họ chưa từng được thấy người thành phố đến đây bao giờ rồi còn cả cái bộ dạng giống như chết khát tám chục năm của cậu nữa. Nhưng vì thấy đứa bé đang khóc đòi sữa nên bọn họ cũng để cho anh đi vào nhà.
Văn Lực nhờ một người phụ nữ đang trong giai đoạn ở cữ cho tiểu Giai Nghi ti sữa vì cô bé bây giờ rất đói. Cô bé háu ăn vừa thấy sữa mẹ là mút lấy mút để. Còn mình thì mua một bát phở bò để ăn lót dạ.
Những người dân làng chài ở đó lần đầu tiên thấy có người ăn mặc sang trọng và trắng trẻo như Văn Lực đến đây. Bọn họ vây quanh nhìn cậu ăn giống như nhìn thấy một món đồ quý hiếm. Trưởng thôn đánh bạo lên tiếng hỏi cậu.
“Cậu ở thành phố xuống đây đấy à?”
“Dạ vâng ạ.”
“Vậy đây là con của cậu à?”
Cậu liền lập tức vội vàng xua tay,“Dạ không phải đâu ạ, cháu còn chưa có bạn gái nữa là…”
“Vậy là cậu bắt cóc con nít hở? Để tôi gọi điện báo cảnh sát.”
Văn Lực thực sự rất hốt hoảng trước suy nghĩ này của bọn họ. Nhìn mặt cậu giống người xấu lắm à? Công nhận là cậu nhìn xấu thật, phèn thật và nghèo thật nhưng mấy cái chuyện phi pháp thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479466/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.